Câu chuyện tâm linh: “Ma có thật hay không” là câu hỏi Tâm linh cho đến hiện nay vẫn chưa có lời giải đáp thỏa đáng. Thế giới tâm linh, bí ẩn, mờ ảo thực hư khó phân biệt.
Dưới đây là những câu chuyện tâm linh có thật về MA. Bạn đọc có thể chọn lọc thông tin để tin hoặc không tin nếu đó không phải là trải nghiệm của bạn.
Xem những câu chuyện tâm linh về MA tại Đà Lạt ở đây
Câu chuyện Tâm linh về cái hồ dưới trại nấm
Năm 2014 mình đi sang nhà bạn hái nấm, cái trại nấm nó lại trồng trên giàn ở phía dưới mặt hồ.
Mình bị trượt chân ngã giữa lòng hồ đó sâu 3m, càng giãy mình càng bị chìm hoảng loạn tưởng sắp đi thật, thì bỗng mình tờ mờ thấy có 1 người nữ mặc bộ áo trắng tóc dài mặt tầm 25 30 tuổi đến kéo tay mình sát vào mé bờ, bảo thầm trong tai: “Bám cái thân chuối này nhanh kẻo chúng nó tới là không kịp đâu , còn nhỏ tuổi quá sau cẩn thận , đây chưa là lần cuối đâu “
( Sau này, mình còn mấy lần chết hụt và tai nạn khá là li kì , có người bảo số mình phúc dày lắm )
Thế là mình bám liền ngoi được cái đầu thì bạn mình đến kéo lên mình lên bờ.
Ngất luôn 2 tiếng sau mới tỉnh, mình có nằm mơ miên man là dưới hồ có rất nhiều bóng đen lượn như cá ấy, về sau t hỏi thì mới biết cái hồ đó là nghĩa địa đã rời đi.
Sau đó mình ốm nặng 4 ngày có 1 người bảo mình sốt kiểu bị trúng tà, chắc có chạm mặt người âm ( kiểu “tác dụng phụ” khi gặp ma của người yếu vía, mình rất hay bị ) nhưng mình không kể để không ảnh hưởng nhà bạn.
Buồn cái là kể từ đó gặp ma lắm hơn , mình vẫn chưa biết chị gái đó có quen biết mình không nhưng thực sự chị rất tốt bụng , vong cũng có vong xấu vong tốt.
Câu chuyện tâm linh trên con đường đi học về
<Tiếp chuyện tâm linh trên> Một khoảng thời gian sau , hôm đó có cỗ nên định trưa về đạp xe tuột xuống nhà bà ngoại , hôm đó mình có linh cảm kì lắm nhưng vẫn chọn đi đường tắt để đỡ nắng vì đường này khá nhiều cây xanh.
Mình đang đi thì bỗng bị trượt bánh xe như ai đẩy ấy , mình chống chân, kịp dừng lại kiểm tra xe thì không sao.
Bỗng có 1 giọng từ sau lưng: ” Quay xe đi đường khác mau lên “
Mình giật mình quay lại thì thấy 1 chú lính tuổi trung niên mặt mũi không có gì đáng sợ nhưng hơi nhợt nhạt và mệt mỏi.
Mình hỏi: “Sao chú lại nói thế”
Chú bảo: “Đừng đi đường này nữa , dạo này ở đây nguy hiểm”
Mình đoán là chú được tuyển đi tuần nên nghe lời quay xe theo , đạp đến nhà bà ăn cơm xong thì mình nghe được câu chuyện trong con đường đấy vừa bị sập cầu và 1 bác nông dân đi làm về bị rớt xuống bị gãy chân vì luồng đè lên ( có cây cầu bằng luồng đi qua con mương , cũng “may” là bác ý to khỏe chứ nếu là t bị mảng luồng đó đè chắc không sống được )
Mình bảo: “Nãy đi đến đoạn hồ sen có chú lính bảo con không đi đường đó”.
Bà mình giật mình bảo ” chắc con gặp không phải người đâu , đoạn đó cách mấy bước có ngôi mộ 1 chú liệt sĩ mất hồi chiến tranh mà sau này đừng đi đường đó nữa đặc biệt là 12 giờ trưa và tối , cây cối um tùm lắm ma trú ngụ lắm “.
Mình giật sợ cả chiều không dám về dù nghĩ lại mình rất may mắn, nếu không sập cầu thì còn có thể gặp chuyện khác vì đi lúc giờ thiêng.
Sau đó ngoại nhờ 3 4 anh chị họ đưa mình về , từ đó mình không dám đi đường đó cả 5 năm trời nhưng cách đây không lâu mình có đi lại, để ý kĩ sau mé đầm sen có phần đất u lên và 1 tấm bia xi măng bị chìm ở giữa.
Mình thầm cảm ơn chú trong lòng nếu đó là chú, cuộc đời mình đã gặp MA lắm lần nhát rượt làm hại có đủ nhưng cũng có lúc thấy MA tốt . Riết rồi mình cũng nghĩ bản chất họ cũng như con người thôi họ cũng từng được sống , chú rất hiền lành tốt bụng.
Câu chuyện tâm linh về con đường đi học khỉ ho cò gáy
<Tiếp chuyện tâm linh trên> Cách đây 3 năm mình học lớp 10 , trời hôm đó tháng 10 âm u không mưa không nắng , lại là câu chuyện trên đường đi học nhưng mà là học cấp 3.
Kể thêm về con đường đi học của dài 5km , quá vắng , phải đi qua 2 cái nghĩa địa và 2 cái ngã ba , 1 cây đa to mới đến đường lớn để tới trường, quanh đường là cánh đồng rất nhiều mộ rải rác, trong con đường này mình từng gặp ma , người say rượu biến thái rượt suýt giết đủ cả, ngày nào xe mình hết điện hay sương mù về đường này đúng hãi , dần dần mình còn sợ người hơn ma ( cái này mình sẽ kể ở chuyện thứ 4 ở dưới ) , nhưng mình vẫn phải đi suốt 3 năm.
Hôm đó t lại có cảm giác kì lắm muốn nghỉ học ngay vừa khi tỉnh dậy , đi ra khỏi cổng bỗng đau bụng quằn quại nhưng mình vẫn quyết định ngồi sân nhà nghỉ 10p r đi chứ không dám bỏ. Vì hôm đó mình có bài kiểm tra , mình đi đc 1 đoạn thì bỗng nhiên thấy 1 đứa bé tầm 3 tuổi trông khá nhom nhem sợ sợ , mặc bộ áo rách , đứng dạng chân giữa đường.
Mình phanh không kịp nên bị trượt bánh ngã dập mặt xuống đường , còn xe thì đè lên người mà xe mình đâu có nhẹ đâu. Trong tình cảnh đó không thể đứng dậy được nên đành nằm đó , thằng bé nhảy chụm chân sang bên kia chỉ vào mình rồi cười khanh khác như đắc ý lắm.
Biết là MA thì mình có sợ nhưng mình mặc kệ . Bỗng nhiên có giọng nói của 1 cô bảo: ” Đi về nhà nhanh lên , sao lại tiếp tục ra đường trêu người ta nữa thế , tí tao về dạy bảo lại mày , dạo này mày ngang bướng lắm rồi đấy”.
Cô từ cái ngõ ( lần sau đi để ý cách nhánh ngõ đó 200m có vài nấm mộ ) đi ra lại gần xong thằng bé không cười nữa , nó đứng nép vào chân cô có vẻ sợ , xong cô đó đến gần mình , mình thấy cô kì lắm nhìn cô trông đỡ sợ hơn đứa bé nhưng tóc tai khá bù xù , mặt hơi gầy hốc hác kiểu khắc khổ , mặc bộ quần áo tím than giống nông dân xưa.
Cô lại gần kéo cái xe ra khỏi chân mình ( kéo xuống chứ không dựng ), tay cầm tay thằng bé bảo: ” Cô xin lỗi con , cô chỉ giúp đến đây thôi , mà cô nhắc trước đường này không tốt cho con đâu ” ( ừa , sau đó mình gặp nạn vài lần trên đường này có 1 lần nữa gặp “người” tốt , vài lần không gặp ai mình vẫn thoát được hoặc do số mình đỏ chưa chết được , sẽ kể ở phần 4 bên dưới ).
Mình nhận thức được cô là MA có chút sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh nói: ” Con cám ơn cô nhiều” , rồi cô với đứa nhóc biến mất luôn.
Người mình nhẹ được 1 khúc nhưng đầu vẫn choáng nên vẫn nằm đó, tầm 10 phút sau có 1 đám bác nông dân làm đồng thấy mình nằm đó liền chạy lại đỡ ngồi dậy lau máu với tìm cách đưa mình đi khám gọi người nhà mình đến.
Hôm đó t nghỉ 1 buổi học , nghĩ vừa xui vừa may lại 1 lần nữa mình thoát chết, thấy điểm chung “người tốt” mình gặp thì họ trông không có gì sợ quá, hoặc có thấy kì nhưng cảm giác không hoảng nhiều.
Xem thêm: Yếu bóng vía những lại thích nghe những câu chuyện tâm linh có thật thì hãy thử nhấm nháp chút rượu Rượu Rum Captain Morgan Spiced Gold nhé. Rượu Rum Captain Morgan Spiced Gold thuộc loại rượu mạnh – 35% ngon hơn khi được pha chế với cola sẽ giúp bạn có thêm can đảm để nghe những câu chuyện ma hấp dẫn đó.
Câu chuyện tâm linh về con đường đi học khỉ ho cò gáy (tiếp)
<Tiếp chuyện tâm linh trên> Sau đây là câu chuyện thứ 4 của mình , cái này yếu tố tâm linh không quá nhiều nhưng là cái nạn lớn nhất đời mình.
Đó là vào 1 ngày tháng 12 cách đây 2 năm trước , chiều đi học lúc đến lớp mình giật mình vì quên không đem bùa vì trưa mình tắm để vào túi quần cũ.
Ngồi trong lớp học mà lòng cứ bất an toát mồ hôi luôn , chiều tan được 5h15 mới được về trời tối om luôn ( ai ở Bắc sẽ hiểu buổi tối mùa đông sẽ tối rất sớm ), mình lại 1 mình lóc cóc trên con đường khỉ ho cò gáy đó, trên đường hay có biến thái , mình gặp đc 4 lần đều thoát nhưng lần này làm mình ám ảnh ( mình sống 1 mình nên không có gọi được bố mẹ đến trường đón về ).
Đi đến 1 đoạn thì bi kịch bắt đầu từ đây: Mình gặp 1 thằng biến thái đứng tụt quần dạng chân chặn đường không cho mình đi, gạ gẫm mình đủ kiểu, mình có chửi tục lại thằng đó ” Đmm thằng l mất dạy” , rồi xuống đường cầm viên gạch ném vào hạ bộ nó.
Tranh thủ lúc nó đang ôm bé ciu, mình lao xe chạy vội , vừa hoảng loạn vừa đi suýt ngã mà trời tối lại sương mù nữa.
Sợ MA chưa hết giờ sợ người , mình vừa đi vừa hét vừa niệm phật trong đầu mong tổ tiên độ mạng , xong thằng đó phóng xe đuổi theo mình. Mình xe điện nên đi hơi chậm, xe máy của nó đuổi gần kịp. Mọi người biết nó cầm gì theo không? Mình cũng không ngờ nó lại có dao vào gậy khúc batton, mình chưa bao giờ sợ hãi như lúc này nhưng cố đi hết sức , rồi đi nó phang gậy vào lưng mình phát mạnh rồi chửi mình: ” Mày nghĩ đánh lại được tao à”.
Lưng mình đau ran lên nhưng cắn răng mình cố đi theo hình zic zac để tránh nó vượt lên. Lúc đấy mình cách nó khoảng 3m , nó còn định rút dao , đi được 200m mình thấy cây đa to ở đấy , mình hét tiếp: “Mọi người xin cứu con” ( giờ cũng chả hiểu sao mình có thể nói ở nơi đấy ).
Rồi mình thấy mờ mờ đứng dưới bụi cây đa có 1 người đàn ông hơi già nhìn phía mình lấy tay chỉ phía thẳng đường ( chắc có ý là bảo mình cứ đi thẳng đi ). Mình nhìn qua cũng biết là ma vì ông mờ mờ trắng trắng trong sương , mình gặp cũng nhiều nên nhìn qua là biết nhưng giờ mình sợ người hơn, mình hét tiếp: ” Ông giúp con đi mà”.
Rồi mình cứ thế vừa khóc vừa cố an ủi đi cố 1km nữa là đến nhà đến xóm mình , xong thằng biến thái đó đi qua cây đa nó ngã lăn ra đấy luôn, mình cũng giật mình bất ngờ nhưng cũng chạy bán sống bán chết kệ cha nó chết hay chưa, rồi bỗng mình bình tĩnh được, lại không thấy có ai đi đằng sau nữa.
Cuối cùng cũng đến đường xóm mình thở phào nhẹ nhõm luôn, rồi đến nhà mình , mình bật điện nằm vật ra cửa bật khóc 1 lúc rồi mới đi nấu cơm. Dù vừa thoát chết nhưng vẫn rất sợ ấy ( tự nhiên viết đến đây t lại thấy buồn buồn ) nhưng mình không muốn kể cho mẹ nghe sợ mẹ lo với cả nghĩ chuyện cũng qua rồi , càng không muốn kể cho họ hàng vì không ai đi cùng sẽ nghĩ mình bịa đặt.
Xem lại chỗ thằng kia đập gậy chỉ thấy bầm lưng xong xoa tý cao , tối đó mình bảo mẹ cho con nghỉ học 3 hôm với lý do là ốm ( nhưng thật ra mình muốn lấy lại tinh thần ) , rồi mình có nhắn tin hỏi mẹ: ” Mẹ có biết gì về cây đa ở lối con đi học không ?”
Mẹ mình kể ” Cây đa đó ngày xưa chết đói , chết bệnh các thứ người ta chôn ở đấy , cách đây 30 năm hồi mẹ còn nhỏ có người treo cổ trên đó” .
Mình hãi cực kì luôn, biết cây đa nào cũng có ma nhưng không ngờ lịch sử nó lại kì bí như thế , rồi sau đó mình nhờ bạn chở mình đi học , được 1 thời gian mình thấy hơi phiền nên lại lóc cóc đường cũ , riết cũng đỡ sợ với cả lúc đó đến mùa bừa ruộng đông người hơn cũng đỡ sợ. Rồi lần sau đó mình đi qua cây đa cũng cảm ơn thầm trong lòng ông đó đã giúp mình tránh nạn , cũng niệm trong lòng có gì mọi người đừng dọa làm con sợ.
Đây cũng là cái nạn lớn nhất đời mình , lại là 4 lần bên bờ cửa tử không biết sau này mình còn gặp cái gì nữa , năm nay mình mới 18 tuổi cũng gặp kha khá chuyện từ tâm linh đến con người , cũng thấy vừa buồn vừa thấy may mắn.
Giờ mình sợ người hơn cả ma , vì mình gặp ma gần như họ chỉ dọa , trêu cũng không đến mức gặp lòng người ác độc , xảo quyệt , lừa lọc nhau còn hơn ma quỷ.
Viết đến đây tự nhiên nhớ ra giấc mơ mình mơ tối hôm trước đó nên lại có thêm ngoại truyện của phần 4 tiếp, để mình cố sâu chuỗi lại và kể tiếp .
Câu chuyện tâm linh về việc “Bị giấu”
<Tiếp chuyện tâm linh trên> Bị giấu (Mình đăng post này trong tình trạng mắt nhắm mắt mở nên không miêu tả kỹ cảm xúc hơn lắm. sẽ cố kể thêm sau).
Quay lại thời gian hơi xa một chút, cách đây 12 năm lúc đó mình 7 tuổi ( cuối năm lớp 1). Lúc ấy bố mẹ mình đi làm ăn xa, mình sống ở bà ngoại ở xóm A cách nhà mình 3km . Ở đó, mình có chơi với 1 nhóm bạn gần nhà ngoại mình gồm có 4 đứa con gái ( mình lớn tuổi nhất nhưng tồ nhất đám , chưa biết đi xe đạp, học cũng dốt nhất đám :)) ), nhưng các em vẫn rất quý mình.
Đằng sau nhà ngoại mình 300m có một khu nhà ngói bỏ hoang rất rộng, có cái ao lớn và vườn, 1 cây dừa bên cạnh (ngày xưa thời bao cấp chỗ đấy là dành cho những người nuôi hải sản ở trong đấy). Không có người nào mất cả nhưng có vẻ bỏ hoang lâu nên các vong tới trú ngụ nhiều.
Tụi mình hay ra đó chơi đủ trò vì rất rộng, lại có nhà trống nữa. Mỗi lần mình vào đấy đều có cảm giác lạnh kì lạ dù là đang trời hè, có vẻ “họ” có ở đấy nhưng chưa muốn cho mình biết mặt dù lúc đấy khả năng tâm linh của mình vẫn có.
Một hôm tụi mình đi chơi trốn tìm, mình cần đi tìm chỗ trốn, vì chơi gì mình cũng toàn là đứa thua, lần này háo thắng nên mình ra tận tít cái nhà đằng sau tìm chỗ trốn, dù có chút sợ và trông hơi ghê ghê. Mình bước vào căn nhà đó, trước mặt thấy bên trong có nhiều cái bát hoa văn xanh dương rất cổ như 50 năm trước ý (về sau mới biết là bát hương ạ ) vò sò, vỏ trai chất cả đống, mình có cầm lên ngắm từng cái một.
Bỗng có giọng 1 người đàn ông đằng sau mình ( mình nhìn qua khoảng 60 tuổi nhưng trông cao lắm, mặc bộ quần áo đen , cầm cái gậy tre nhỏ), bảo mình là: “Muốn trốn kĩ hơn không thì đi với ông này”. Xong ông cười he he cái ( mấy căn nhà này không có cửa nhé, mình chỉ nghĩ chắc ông làm vườn bên cạnh xong đi qua rồi thấy ).
Tại mình ngây thơ nên cũng đi theo ông đó, rồi đến cái bụi toàn cây xanh, ông bảo: “Ngồi trong này đi, cả ngày tìm cũng không ra đâu hí hí hí”, rồi mình thấy sợ sợ ông trông hơi kì, rồi định chạy (Trong đầu nghĩ không có ông già nào cười kiểu này), trong tích tắc bỗng thấy ông đấy trông sợ lắm da tay chân bắt đầu teo tóp lại, mắt bắt đầu đỏ lừ trợn trừng quát mình: “Bảo vào là vào đi”. Mình nhìn mặt ông này biết mình gặp MA rồi nên đã hét toáng, xong mình ngất lịm đi và nằm mơ miên man là chân mình bị kéo đi đâu đấy.
Rồi khoảng 15 phút sau lúc đấy khoảng 4h chiều, bé Chi ( đã đổi tên) tìm mỗi mình mãi không thấy, như kiểu con bé Chi nó có điềm nên đã tỏ vẻ nghiêm trọng bảo mấy đứa khác đi tìm cùng không có về là chết với bà mình .
Rồi tìm mãi không thấy thật nên đã khóc lóc bảo các bác làm vườn bên cạnh, chỉ trong vài phút đã đến tai bà ngoại , lúc này ngoại hoảng và sốc lắm, đổ cả nồi cám lợn đi ra đấy tìm mình, chỉ lo là mình ngã xuống cái ao rồi, lúc đấy ngoại cầu trời khấn phật đủ kiểu, mọi người cũng đi tìm hộ, gọi tên mình dữ lắm, lặn cả xuống ao mà không thấy. Có người có linh cảm mình bị giấu rồi nên đã bảo với bà mình đi thắp hương đi, lúc ấy cũng không kịp kiếm thầy để xem luôn.
Khoảng 2 tiếng sau lúc này trời tối rồi nhưng mọi người vẫn tìm, bà ngoại cũng khóc cạn nước mắt, mẹ thì đang bắt xe về khẩn cấp, cậu mình ở nhà thắp hương cầu xin gia tiên.
( Quay về mình lúc ý nhé) Lúc ấy mình biết mình nằm trong bụi, nghe được tiếng mọi người gọi nhưng mình cứ ngủ miên man không thể dậy nổi (sau này đc kể nhiều người đi qua nhưng không hề biết mình ở đấy) . Rồi bỗng nhiên có bàn tay vỗ vỗ lên mặt mình, (mình chỉ nhớ là một người đàn ông cũng trung tuổi tay hơi mập một chút, mình không chắc người nhà hay vong lạ ), đỡ mình dậy rồi gỡ bụi cho mình ra đặt mình ở ngoài lề đấy xong đi luôn, có bảo thầm trong tai: “Từ mai các cháu đừng có ra đây, đặc biệt là cháu, người ta để ý từ lâu rồi, lần này thoát được nhưng lần sau chắc chú không cứu được”.
Ra đến đấy mình vẫn ngủ nhé, rồi có người tìm thấy mình và mình được đem về, lúc về nhà cũng có thắp hương lần nữa cầu gia tiên cho mình mau khỏe. Bà tắm cho mình thấy chân tay cũng xây xát chi chít. Mình không có kể với bà vì mình hoảng loạn lắm , bà cũng ngầm hiểu mình đã trải những gì. Từ đó bà cấm mình không được đi ra đó chơi nữa.
Cứ mỗi lần như thế, người mình yếu rất nhiều nhưng chỉ trong vài ngày ( có thể do hồn vía mình thất lạc, mất thời gian mới quay lại đc, còn nếu bị mất hẳn sẽ bị phát điên ấy). Sau đó mấy hôm mình có ám ảnh và nằm mơ thấy ông già đó mình lại bật khóc giữa đêm, bà mình lại ôm mình lẩm nhẩm gì đó rồi mình lại ngủ tiếp. Sau vụ đó tụi mình không ra đó chơi nữa chỉ sang nhà nhau chơi. Cái khu nhà hoang ấy giờ đã được đập đi và thành bãi đất rồi.
Xin lỗi mọi người vì mình kể hơi lâu tại vì mình rất khó để xâu chuỗi câu chuyện vì hồi bé mình rất sợ. Với cả giọng văn của mình cũng hơi buồn ngủ nữa vì nửa đêm rồi.
Câu chuyện tâm linh về Điềm báo
<Tiếp chuyện tâm linh trên> Ở phần này mình sẽ nói chi tiết hơn về điềm báo và lá bùa ở chuyện 4.
Về điềm báo
( Thuộc ngoại truyện của phần 4 ở trên bạn nhé )
Trước hôm xảy ra chuyện đó , tối hôm đấy có con bướm cánh nâu khá to đậu ở cửa phòng ngủ của mình , mình cũng không quan tâm lắm nên không đuổi , xong mình đi ngủ bỗng nằm mơ 1 giấc mơ mình đi học về có người rượt nhưng không thể về tới nhà, xe bị đứng nguyên 1 chỗ.
Xong mình giật mình tỉnh dậy bỗng có giọng nói thoáng qua tai: “Cẩn thận”.
Mình giật mình ngó xung quanh không có ai , rồi mệt quá nằm xuống ngủ tiếp thì mơ thấy có người đứng ngoài cửa , nhìn quen lắm nhưng không thể nhận ra, trông mặt hơi buồn kiểu lo lắng , có thể là họ hàng tổ tiên trong nhà , trong đất nhà mình, rồi bảo: ” Chiều mai đi về đường khác , ngày mai không ổn đâu con “.
Rồi mình bật dậy nhưng lại ngủ tiếp , đến sáng làm nhiều việc quá mình quên luôn giấc mơ đó , đến tận sau khi xảy ra vài hôm mình mới chợt nhớ và thấy trùng hợp.
Cái lá bùa
Mình không có kể chuyện mình gặp ma cho phụ huynh bất kì lần nào nhưng mẹ mình có linh cảm mình đã gặp không ít lần.
Thật ra mình ở với bà từ nhỏ nên mình chả tâm sự với mẹ lắm ( mẹ mình để ý từ hồi mình bị ngã dưới hồ ở trại nấm là mặt mình đôi khi xanh xám lại kiểu bị thất thần ( bị lạc vía đấy, mẹ nói cũng đúng vì gặp xong dù không sợ nhưng người mình cũng mệt đi nhiều ) , hay nói mộng nhưng có cốt truyện , nên đoán mình từng chạm mặt người âm dù mình không kể ).
Rồi gửi bác cạnh nhà cho t đi hầu đồng vài buổi vừa nhìn cô đồng gọi mình lại: ” Con bé này nhiều người muốn bắt lắm nhưng không ai bắt được , không ai theo hại lâu dài được, mệnh nó cũng khá đặc biệt lắm cũng thoát chết , nạn nặng mấy lần rồi chứ gì , tương lai còn gặp vài nạn nữa nhưng may là phận con bé này cao số và nhiều lộc sẽ có quý nhân giúp và vượt qua , cố mà sống hiền hòa thì giữ được lộc, cô không giải thích nhiều, sau này lớn con tự hiểu ” ( gì chứ mỗi lần gặp nạn toàn bên bờ cửa tử , nhưng cũng may thoát đc ).
Rồi cô dẫn mình đi hầu được 3 buổi ở mấy cửa đền Hải Dương , Thái Bình. Có 1 điều là khi mình đội lễ để chầu thì cái mâm nó cứ xoay nhưng người khác đội thì không , xong cô đồng cho mình lá bùa bằng vải đỏ gấp hình cái thuyền có cây kim ở giữa ( cây kim có gắn cục đá màu xanh bên trên ) , gói thêm mấy lá màu vàng chữ đỏ trong bao lì xì đỏ bảo mình không được rời lá bùa này khi ra đường thì không gặp MA nữa.
Từ đó mình khá ít thấy MA nữa nhưng có vài lần mình để quên và y như rằng mình bị MA nhát , ma rượt hoặc gặp chuyện không lành.
Bonus : Mình được hiểu là những người nhìn thấy ma giống mình sẽ rất thu hút ma quỷ, và ma quỷ cũng ngửi được “mùi” để đi theo thế nên mình hay bị nhát. Được cái gia tiên nhà mình rất độ mạng mình, nên là ở nhà mình cũng có nhưng không hay bị nạn nặng hay nhìn thấy gì , chỉ ra đường thi thoảng thấy thôi, cũng có thể là hợp vía nhưng tình cờ thấy chứ không phải ai cũng như thế.
Câu chuyện tâm linh về cây đa 3 gốc
<Tiếp chuyện tâm linh trên> Lại là một trong những mẩu truyện tuổi thơ, mình không có kể theo dòng thời gian nào cả, truyện nào hiện nào trong đầu mình đầu tiên mình kể truyện đấy hihi.
Nếu như các cậu đọc truyện đầu tiên rồi sẽ biết sơ qua hoàn cảnh của mình là mình đã không ở cùng với bố mẹ từ năm 3 tuổi, mẹ dắt mình sang ở với bà ngoại để bà chăm sóc.
Tuy hồi đấy mẹ mình đi làm xa từ khi mình còn nhỏ, mẹ cứ đi 3-4 tháng về 1 lần, mỗi lần 10 ngày, nhưng lần nào mẹ đi mình cũng nhớ mẹ gần chết hic, chứ không có muốn ở với bà lắm, khóc lên khóc xuống, tận năm lớp 10 mẹ mình đi mình còn khóc, kể đến đây lại nhớ mẹ nên hàn huyên tí.
Nhà bà ngoại mình ở trên đường quốc lộ, cách nhà bà 300m về phía đường đằng Đông có 1 cây đa cổ thụ bên vệ đường to lắm phải hơn 100 năm tuổi, bên cạnh đó có 1 cái bàn thờ nho nhỏ, bên dưới là 1 quán nước chè, đối diện là quán tạp hóa.
Lý do có có tên “cây đa Ba gốc” tại vì những năm đầu thế kỷ 20 (1900-1950s) đây là chỗ chôn tập thể của 3 kiểu chết phổ biến : chết đuối, chết đói, chết vì hủi,. …nghe là biết lắm ma rồi. Người ta cứ mang ra gốc đa đấy chôn để địch không bắt.
Sau này hòa bình lập lại dân đem hết cốt đi thiêu hay đi đâu đấy để an táng (nhưng thật ra giờ vẫn còn xương chưa hết đc nhưng giờ đa gốc chắc lắm rồi nên người ta không đào nữa). Từ mấy chục năm trở lại đây có mấy đàn cúng cầu siêu lớn rồi chắc cũng bớt đi 1 phần ma không thì dân ai dám ở quanh đấy.
Nhưng vẫn còn vong và cây đa rất thiêng, không ai chặt đi được ai có ý định chặt y như rằng có gặp nạn. Ngoài ra, hồi còn bé mình được bác thầy cúng cạnh nhà nội mình kể : Có một cô đi xem nhà bác rồi đi qua cây đa ấy rồi hợp vía với 1 vong nữ về rồi bị hành đủ kiểu xong bác phải lội lên cúng trục vong.
*Quay trở lại trải nghiệm của mình:
Cách đây 10 năm, năm đó mình học lớp 3, tối hôm đó vào tháng 8 dương lịch, lúc ý mình mới vào học nên sẽ có buổi kiểm tra đồ dùng học tập. Mà mẹ mình mua sách nhưng quên không mua cho mình bộ màu, nên tối tầm 7h hôm đó mình xin tiền bà đi mua.
Lúc ý bà hơi bận nấu cơm nên bà bảo mình tự đi, nhưng bà không ngờ mình đi ra quán tạp hóa đối diện cây đa mua, tại phía đằng Tây cũng có quán mà mình ngó ra người ta đóng cửa nên mình sang quán khác. Mình bắt đầu đi bộ với cây đèn pin từ năm 90 chập chờn, thời đấy đường khu mình chưa có lắp điện đường, được cái mấy nhà dân đi qua ai cũng bật điện nên đỡ sợ 1 tẹo.
Bà mình có dặn từ nhỏ đi qua cây đa ấy phải nhắm mắt bịt tai ai gọi cũng không được quay lại, lúc đến đấy cô tạp hóa tưởng mình đi với bà đợi ngoài cửa nên k dắt mình về.
Mua xong lúc về, mình đi bên vệ đường cạnh cây đa rồi cũng nhắm mắt bịt tai, mình thấy có nhiều tiếng trò chuyện cả cười nhưng nghe lời bà không dám quay lại làm gì, bắt đầu hơi sợ rồi đấy nhưng vẫn cố nghĩ là của nhà dân bên kia đường.
Mọi chuyện bắt đầu xảy ra ban đêm, lúc về tới nhà mình không có sao. Đêm mình ngủ với bà, giường khá rộng nên mình nằm 1 góc tít phía trong gần cửa sổ cho mát, bà nằm ngoài cửa màn. Lúc ngủ mình có mở mắt 1 lần thì thấy 1 cái bóng mập mập tựa giống bà đứng ngoài cửa sổ , mình tưởng là bà dạy đi vệ sinh nên kệ ngủ tiếp( thật ra là ma đó , chứ tối hôm đấy bà không có dậy).
Lúc đang ngủ chân mình chạm chân bà, thì bà thấy mình ngồi bật dạy đòi đi ra khỏi màn ( đêm hôm đấy lần đầu tiên mình bị mộng du).
Bà hỏi mình :”Con đi đâu đấy”
Mình đáp lại 1 câu khiến bà xanh rờn: “Đi xuống địa ngục đây”.
Mình nói mà mắt vẫn nhắm nhé, rồi cười 1 cái định bước ra tiếp.
Bà mình sợ mình bị nhập nên đã lấy tay tát bốp mình phát rồi mình lăn ra ngủ tiếp, cả đêm bà thức coi mình, bà mà không cản chắc mình bị dắt ra cây đa thật. Cùng lúc ý mình nằm mơ một giấc là mình thấy cây đa đấy nhiều người ngồi vắt vẻo lên cành lắm.
Đến sáng mình không nhớ gì về lúc mộng du, bà cũng chả kể lại vì mình còn trẻ con lắm. Rồi hôm đấy mình đi học về rồi đến tối mình bắt đầu sốt nặng lắm, bà chỉ tưởng mình đi học không đội mũ nên ốm nên chả nghĩ gì nhiều.
Rồi đến đêm mình sốt đến mức mình cứ thiếp đi chả tỉnh mấy được, mình nằm ngủ toát hết mồ hôi, bà chỉ gọi ông bác sĩ cùng xóm tới chứ không đưa đi viện, lúc ngủ mình nói mê sảng nhiều lắm nhưng lại có cốt chuyện bà mình có thuật lại mấy câu: ” Sao lắm người với”, “Em không đi đâu cô với chị đừng rủ”, ” Để cháu về với bà”.
Mình không rõ lúc thiếp mình mơ thấy chi tiết thế nào chỉ nhớ có rất nhiều người ăn mặc rách rưới, trẻ con lắm đứa cởi trần truồng rủ mình đi đâu đấy. Bà mình thấy vậy, nghĩ lại chuyện tối qua biết có điềm rồi, rồi thắp hương cho ông ngoại bảo ông ngoại cứu mình.
Quay trở lại mình, lúc ý trong mơ mình thấy mình cứ đứng yên một góc không để mấy người kia chạm vào, hoặc có thể do cái gì đó người ta không kéo mình được, rồi bỗng thấy có một người đội cái mũ cối, khoác cái áo ka ki đến kéo tay mình đi bảo: “Đi về với bà đi con”
Rồi bảo với mấy người kia: “Đừng có rủ nó, nó trẻ con đã động chạm gì đến mấy người đâu mà hại nó” mấy người kia quay đi.
Rồi mình ngủ thiếp từ đêm đến chiều mới dậy, mình sốt 2 3 hôm nữa mới khỏi, lúc dậy mình như đi hành hình về mệt và khát muốn chết.
Lúc dậy bà hỏi mình tối hôm ý mình đi la cà ở đâu, mình bảo ở quán tạp hóa cô A đằng đông, bà buồn nhưng không nỡ chửi mình, rồi hôm sau bà sang nói cô A sao không đưa mình về lại để mình về 1 mình, rồi bà cấm buổi tối k có qua đó.
Bà ngoại ngày nào cũng thắp hương 1 cốc nước trên bàn thờ cho mình uống đến tận lúc mình khỏi thì thôi. Rồi vài hôm sau bà mua cho mình cái dây đỏ có 1 con cá chép vàng ở giữa để mình đeo ở tay, mà đc vài hôm xong đi học bạn cùng bàn nó lấy mất, chả hiểu sao mình không tiếc mà cứ nói dối bà mình còn giữ, nên bà cũng k hỏi lại nhiều, nhưng mình vẫn thi thoảng bị gặp mà giấu bà.
Sau đấy bà cũng không nhắc lại sợ mình buồn, đến tận lúc mình lớn 16 17 tuổi bà mới kể cho chi tiết hơn, mình cũng kể cho bà lúc ý.
Bonus : Mình gặp qua bằng mắt không thôi thì không sao, nhưng tiếp xúc kiểu họ chạm, hay hại mình thì mình mới thấy mệt nhé. Mình ngán nhất là tới bệnh viện hay có việc phải ra cánh đồng, lúc đấy mình phải bắt buộc đeo bùa theo nên không bị gì , có vài lúc mình đãng trí không mang rồi y như rằng gặp chuyện hay nhìn sợ phát hoảng.
Có câu truyện nữa mình kể thêm : Cạnh đó có 1 cái trường cấp 2, cũng có 1 anh năm đấy lớp 6 đi học buổi đầu tiên học 5 tiết đi về qua đấy, rồi bị ma làm vào nói linh tinh đòi đập cha đánh mẹ suốt, ăn bữa cả nồi cơm, nên mẹ anh ấy phải xin nghỉ đưa đi viện không ra bệnh, đi chùa thì các cụ sư bảo bị ma làm rồi đưa lên chùa cúng thì chữa được.
Xong sau này mẹ anh ấy tâm sự với gia đình bác bảo vệ cho anh ấy ở cùng buổi trưa để không đi qua cây đa giờ thiêng như thế, bác ý cũng rất hiểu rồi cũng đồng ý, rồi anh ý trưa cứ ở đấy với vợ chồng 2 bác chiều về , tiền ăn mẹ anh ấy gửi hành tháng, cứ như vậy anh ấy ở cùng 2 bác cả 4 năm cấp 2, 2 bác giờ nhận ảnh làm con nuôi rồi.
Câu chuyện tâm linh có thật: Bóng ma trong nhà trọ
Tôi là sinh viên năm cuối của một trường đại học ở Hà Nội. Hồi tháng 9 năm ngoái, tôi chuyển đến ở một căn nhà trọ ở phố Nguyễn Khánh Toàn. Căn nhà trọ này khá rộng rãi, có sân vườn và nhiều phòng cho thuê. Tôi thuê một phòng ở tầng hai, gần cầu thang. Phòng tôi có hai cửa sổ, một nhìn ra sân trước, một nhìn ra sân sau. Tôi thích phòng này vì nó thoáng mát và sạch sẽ.
Tuy nhiên, sau khi ở được một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không bình thường ở căn nhà trọ này. Ban đêm, tôi thường nghe thấy tiếng động lạ từ phía sân sau. Đôi khi là tiếng gõ cửa, đôi khi là tiếng kêu rên, đôi khi là tiếng chạy trốn. Tôi không biết đó là tiếng gì và của ai. Tôi cũng không dám mở cửa sổ ra xem vì sợ hãi.
Một hôm, tôi quyết định hỏi chủ nhà trọ về những tiếng động kỳ quái đó. Chủ nhà trọ là một bà cụ già hiền lành, tên là bà Lan. Bà Lan nghe tôi hỏi xong, mặt bà tái mét. Bà nói:
– Con ơi, con đừng hỏi về những chuyện đó. Đó là những bóng ma của những người đã chết ở đây.
Tôi nghe bà nói xong, hoảng hốt không thể tả. Tôi hỏi bà:
– Bà nói có thật không ạ? Sao lại có bóng ma ở đây?
Bà Lan thở dài và kể cho tôi nghe:
– Căn nhà trọ này đã được xây từ lâu rồi. Trước đây, nó là một biệt thự của một gia đình giàu có. Nhưng rồi gia đình đó gặp nhiều tai ương và tan rã. Người chồng bị giết trong một vụ án mạng. Người vợ uống thuốc tự tử. Hai đứa con thì bỏ đi không biết tung tích.
– Sau khi gia đình đó chết hết, căn biệt thự bị bỏ hoang. Không ai dám mua hay thuê nó vì sợ ma quỷ. Cho đến khi tôi mua lại nó và sửa sang lại thành nhà trọ.
– Nhưng dù đã sửa sang lại, những bóng ma của gia đình cũ vẫn không yên nghỉ. Họ vẫn quay về căn nhà này vào ban đêm và gây ra những tiếng động lạ.
– Từ khi tôi cho thuê nhà trọ, đã có nhiều người thuê phòng ở đây. Nhưng hầu hết đều sớm chuyển đi vì không chịu được sự ám ảnh của những bóng ma. Có người còn bị bệnh tâm thần, có người còn bị tử vong.
– Con là người thuê phòng ở đây lâu nhất. Tôi thấy con là người tốt, nên tôi mới không nói cho con biết sự thật. Nhưng giờ con đã biết rồi, tôi khuyên con nên chuyển đi cho an toàn. Những bóng ma ở đây rất nguy hiểm, chúng có thể làm hại con bất cứ lúc nào.
Tôi nghe bà Lan kể xong, cảm thấy rùng mình. Tôi không tin vào ma quỷ, nhưng tôi cũng không dám chắc rằng những gì bà nói là hoang đường. Tôi quyết định chuyển đi ngay lập tức. Tôi cảm ơn bà Lan đã cho tôi thuê phòng và xin lỗi vì đã làm phiền bà. Tôi gom hết đồ đạc của mình và ra khỏi căn nhà trọ.
Khi tôi đang xuống cầu thang, tôi nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng từ phía sân sau. Tôi quay lại nhìn, và tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi thấy một bóng dáng mờ ảo đang đứng trước cửa sổ phòng tôi vừa ở. Nó có khuôn mặt như một xác sống, da bọc xương, mắt trợn trừng, miệng há ra những chiếc răng sâu đen. Nó đang vẫy tay về phía tôi, như muốn gọi tôi lại.
Tôi sợ hãi đến mức không thể kêu lên được tiếng nào. Tôi vội vàng chạy ra khỏi căn nhà trọ và không bao giờ quay lại nữa.
Vì câu chuyện là hoàn toàn có thật vậy nên xin các bạn đã đọc, nếu không tin cũng đừng nên báng bổ những người đã khuất. Thân!
Xem thêm: Yến sào là một trong những món ăn đắt đỏ nhưng lại giàu chất dinh dưỡng. Nó có tác dụng làm đẹp, giảm cân, tăng đề kháng, có ích cho bộ não của trẻ nhỏ, chống suy nhược, hỗ trợ ngủ ngon,… Vì vậy nếu bạn đam mê nghe, đọc những câu chuyện tâm linh nhưng lại bị “yếu bóng vía” thì hãy tìm hiểu cách sử dụng yến sào để sử dụng hiệu quả nhé!