Tổng hợp 150+ chuyện ma Đà Lạt: Truyện ma có thật

Tổng hợp chuyện ma Đà Lạt được kể lại từ những người bạn đã trải qua trong những ngày ở tại thành phố Đà Lạt, truyện ma hoàn toàn có thật với những người “được chứng” vậy nên tin hay không là quyền của bạn.

Bài viết tổng hợp lại hơn 150 câu chuyện của nhiều người. Vậy nên, nếu có thời gian hãy dành ra 1-2 ngày để đọc kỹ bạn nhé.

Chuyện ma Đà Lạt được chia làm 3 phần. Loạt bài dưới đây nằm ở phần 1.

chuyen ma co that tai da lat
Những mẩu chuyện ma có thật tại Đà Lạt. Ảnh: Google tìm kiếm

Bệnh viện hoang tại đường Trần Phú

Bệnh viện này được xây dựng vào những năm 1930 bởi người Pháp để phục vụ cho quân đội và người dân địa phương. Sau khi chiến tranh kết thúc, bệnh viện bị bỏ hoang và trở thành nơi trú ẩn của những kẻ lang thang, nghiện ngập và tội phạm.

Nhiều người cho rằng bệnh viện hoang là nơi xuất hiện của những linh hồn oan nghiệt, những tiếng khóc thét và những hiện tượng siêu nhiên khác. Một số người dũng cảm đã từng vào bên trong bệnh viện để khám phá và ghi lại những hình ảnh đáng sợ. Họ cho biết họ đã thấy những bóng ma trắng, những vết máu trên tường và những dấu vết của những cuộc tra tấn và giết người.

Nhà ga Đà Lạt

Nhà ga Đà Lạt là một công trình kiến trúc độc đáo và lịch sử của thành phố. Nhà ga được xây dựng vào năm 1938 theo phong cách kiến trúc Pháp kết hợp với kiến trúc Cao Nguyên. Nhà ga có một đường sắt dài 7 km nối với trạm Trai Mat, là nơi du khách có thể tham quan vườn hoa và chùa Linh Phước.

Tuy nhiên, nhà ga cũng là nơi có nhiều câu chuyện ma ám. Nhiều người cho rằng vào ban đêm, nhà ga sẽ xuất hiện những hồn ma của những người đã chết trong các tai nạn giao thông trên đường sắt. Họ sẽ đi lang thang trên các đoàn tàu hoặc xuất hiện trên các ghế ngồi trong nhà ga. Một số người còn kể rằng họ đã nghe thấy tiếng còi tàu vang lên giữa đêm, dù không có tàu nào hoạt động.

chuyện ma có thật ở nhà ga Đà Lạt
Chuyện ma có thật ở nhà ga Đà Lạt. Ảnh: Google tìm kiếm

Biệt thự 300 Kim Mã

Biệt thự 300 Kim Mã là một biệt thự cổ xây dựng vào những năm 1920 bởi một gia đình giàu có người Pháp. Biệt thự có kiến trúc sang trọng và tinh xảo, được bao quanh bởi một khu vườn rộng lớn.

Biệt thự từng là nơi ở của nhiều người nổi tiếng, như ông Ngô Đình Nhu, anh trai của tổng thống Ngô Đình Diệm, hay ông Trần Lệ Xuân, vợ của ông Ngô Đình Nhu. Tuy nhiên, biệt thự cũng là nơi chứng kiến nhiều biến cố lịch sử và đau thương.

Năm 1963, ông Ngô Đình Nhu và ông Trần Lệ Xuân đã bị ám sát trong biệt thự bởi một nhóm quân đội đảo chính. Sau đó, biệt thự đã bị bỏ hoang và trở thành nơi ma ám. Nhiều người cho rằng vào ban đêm, họ sẽ nghe thấy tiếng súng nổ, tiếng gào thét và tiếng cười điên cuồng của ông Trần Lệ Xuân.

Bị theo tại Hồ Than Thở gần Đồi thông 2 mộ năm 2017

2017 mình bị cắm sừng, hồi đó 2 đứa hứa hẹn đi Đà Lạt chung. Cuối cùng chia tay nên mình đi một mình. Lên đó có bạn hồi đại học dẫn đi vài điểm hot: Quảng trường, Nhà thờ con gà, Vườn hoa Cẩm Tú Cầu, Đường hầm đất sét.

Đến trưa, gần 12h nó hỏi:

– Đi đồi thông 2 mộ không?

– Đi chớ ngại gì!

– Đi nhưng không đc chụp hình nha, người ta kiêng á

– Ui xời, đi phải check in sống ảo cho thằng bồ tao nó thấy nó tức chứ.

Xong hai đứa đến đồi thông 2 mộ, chụp vài tấm ở đó thôi. Chỗ đó có bà già hay ngồi kể chuyện nữa, nhìn ma mị mà ghê lắm. Xong mình về đi ăn trưa rồi về khách sạn.

Từ đó trong người khác hẳn luôn. Mình cáu gắt với tất cả người khác giới dù lạ hay quen . Về khách sạn cái là ngủ li bì từ 1h chiều đến 7h tối. Chuông báo thức kêu, mình nghe, nhưng kiểu bị ai đè, không dậy tắt chuông được. Cứ 5 phút chuông reo 1 lần, suốt 5,6 tiếng đồng hồ.

Tối đó cũng đi chợ đêm các thứ về phòng lòng không vui, nhắn tin cho người yêu cũ khóc lóc, rồi thức đến 5,6h sáng.

Đến ngày hôm sau, lên lịch trình các điểm sau đó mình cáu bẳn, không chịu đi đâu hết, ngồi quán cafe thôi, không nói chuyện với bạn luôn, lầm lầm lì lì vậy đó. Chiều thì nghe điện thoại từ Sài Gòn báo gặp biến trong việc mình đang làm, bắt về gấp.

Tối đó bắt xe về Sài Gòn, bạn mình tiễn mình lên xe, mình cũng thái độ. Lên xe không ngủ được, nghe nhạc Phật lại càng khó ngủ. Mình còn cảm nhận được nhịp tim mình đập rất khác, như có 2 nhịp đập chồng lên nhau. Lúc về đến Sài Gòn book grab về mình cũng cáu gắt, thái độ với anh Grab luôn (không hiểu kiểu gì).

Về tới phòng là mình mệt! Cúp học. Sài Gòn rất nóng mà nằm trùm chăn cả ngày, sợ ánh sáng, thay tính đổi nết, khó ở khó ưa…

Mình nhận đi quay quảng cáo, clip 5 phút mình quay 3 tiếng không xong, cứ bị ú ớ, quên thoại, mặc dù trước đó mình test thoại rất ok, trôi chảy nên mới đc chọn quay.

Xong kiểu bất lực, mình quay lần thứ “n” vẫn không được, ức quá khóc luôn, xin về không quay nữa. May sao chị chủ và anh quay phim tâm lý, nói cho mình về nghỉ ngơi hôm sau quay tiếp.

Mình điện thoại về cho mẹ, vừa mếu vừa khóc “mẹ ơi, chắc con bị ai theo rồi, con thấy mệt người, nặng vai, đau đầu mà khó thở lắm” . Mẹ mình cũng tâm lý và tin chuyện tâm linh, mẹ nói “mai qua cô Thuỷ coi đi con” (là cô mình hay coi bói).

Lúc về phòng, lại tiếp tục trùm mền, tắt hết điện mặc dù Sài Gòn rất nóng? Thời điểm đó mình rất hay tiêu cực, muốn tự tử: thấy con dao cũng nghĩ đến cảnh cứa tay, đi ngoài đường cứ muốn lao vào xe lớn vậy đó khủng khiếp lắm, cứ muốn chết thôi.

Xong rồi mình đi gặp “thầy” để giải, mình hẹn cô đó (thầy giải) ở quán cà phê. Trước đó mình hay coi cô. Hỏi về gia đình và công việc, tình cảm… Cách đó không lâu mình lục đục tình cảm có hỏi cô. Cô kêu người ta có người mới rồi mà mình không tin, ai dè sau phát hiện bị cắm sừng thiệt.

Xong hôm đó đi gặp cô lần 2 để hỏi có bị “theo” không? Mình mới mở miệng “cô ơi con mới đi ĐL về cô xem thử con có bị…”

Cô trả lời luôn “có, 2 người sau lưng con đó”.

Má ơi.. lạnh hết người luôn.

– 1 nam 1 nữ nha con, 2 người này yêu nhau mà bị gia đình cấm cản, nên rủ nhau tự tử ở hồ than thở, bị vướng ở hồ lâu rồi mà hạp con nên theo, người con trai thích con, còn người con gái đi theo “dựa”.
Mình đưa tấm hình chụp ở đồi thông cho cô xem, thì cô chỉ đích thị 2 cái bóng trong tấm hình luôn .

Mình lật đật xoá và nhờ cô giải giúp mình, cô nói để cỡ 5-7 ngày nữa là “họ” lôi mình theo luôn. Vì thương mình, theo mình nên mới không cho mình tiếp xúc với người khác giới, khiến mình cáu bẳn.

Tối đó cô về đền làm lễ. Mình đi sinh nhật con bạn, lúc về mình đau đầu kinh khủng. Một tay cầm bánh kem, 1 tay cứ vỗ vỗ cái đầu cho đỡ nhức. Thì nhỏ bạn đang chở mình nói:

– Mày ngồi yên coi Uy, tao đi xe đã yếu rồi còn giỡn giỡn lắc lắc.

– Mày bị điên à, tao đang đau đầu gần chết đây nè.

– Tao cảm nhận đc mày lắc đuôi xe rõ ràng luôn á.

Lúc đó mình vừa tức vừa đau đầu nên không thèm nói. Đến lúc về nhà nó mới kêu, lúc lắc lần đầu nó không để ý, lắc xe lần 2 nó nhìn gương chiếu hậu thấy mình ngồi im, là nó biết “có người” ghẹo chứ không phải là mình lắc xe.

Xong hôm sau cô đưa đồ cho mình xông: các loại lá, sả, bưởi, và nước gì như mùi hương gì thơm lắm, thơm nức mũi luôn. Cô dặn 12h trưa nấu nước lên xông, xông 3 lần như zậy. Mà ráng chịu 1 xíu vì khi xông rất nặc, nếu không chịu được thì không mời “người ta” ra được đâu.

Mình làm theo. Hôm đó mấy đứa bạn cùng phòng đi học hết, mình bỏ nước và các loại lá vào xông. Vừa trùm mền để xông là sặc lên mũi, thở không được, cảm giác muốn vùng dậy á. Xong lúc đó lý trí lắm, nói là thôi ráng, ráng thì mới giải đc chứ cứ như thế này, trước sau gì cũng bị “người ta kéo đi”.

Thế là mình khấn “anh ơi, anh thương em thì a phù hộ cho em, anh thiếu gì thì báo mộng cho em, em mua vàng mã em tạ lễ cho anh, chứ âm dương không hoà hợp được, anh đừng theo em, tội em” vừa khấn vừa khóc luôn.

Thề với mọi người là mình cảm nhận được ngoài cái mền mình trùm để xông, có bàn tay xoa đầu mình. Đó là một bàn tay lớn như bàn tay nam giới xoa đầu mình 3 lần.. mà lúc đó ở nhà có 1 mình à, giờ kể lại vẫn nhớ như in luôn.

Mình xông xong 3 lần, đi tắm và ngủ 1 giấc, tối đi quay 30p là xong clip, người mình nhẹ nhõm hẳn đi, tâm trạng vui vẻ bình thường.

Các bạn đang buồn chuyện tình cảm hay bất cứ chuyện gì đừng nên đi Đà Lạt 1 mình, vì khi bạn buồn, bạn yếu, “người ta dễ dựa”. Mà nếu không nhạy, không phát hiện mà giải kịp thời thì hậu quả rất ghê.

Xem thêm: Yếu bóng vía những lại thích đọc truyện ma thì vừa đọc truyện vừa thưởng thức ly Cocktail được pha chế từ Rượu Gin Four Pillars Rare Dry sẽ giúp bạn đỡ “sợ” đó. 

Chuyện ma ở đồi thông hai mộ năm 2017

Hôm 2017 mình đi khoảng 10h đêm về , hôm đó tháng 7 trời mưa qua cái dốc đồi thông hai mộ ko 1 bóng người sợ quá phải chạy nhanh thật nhanh qua cái dốc đó .

Sau đó tới căn nhà mình thuê thấy hai người một trai một gái ( không biết trẻ hay già ) cầm cây dù ở dưới mưa ( thấy sau lưng thôi ) , bạn mình cũng thấy mà mình cũng thấy quay qua mở cửa xong quay lại không thấy ai nữa sợ quá mấy đứa chui vào nhà luôn .

Thêm nữa là căn mình ở có ma , đêm tới ngủ nghe tiếng lục đục lục đục nhưng mà người ta không phá , đồ bạn mình phơi ở thành máy giặt sáng dậy thấy treo trên cây móc .

Bạn mình đi vệ sinh thấy bóng người bước lên cầu thang nhưng mà không có ai hết, lúc đó 3h sáng đi ngủ hết rồi , với căn phòng mình ở màu đỏ ra giường cũng màu đỏ mình mới sợ quá lên lầu ngủ chung với mấy bạn mình ( căn đó bán thịt dê nhưng giờ không biết có bán không nữa ) .

Chuyện ma hồi đi trượt máng trượt ở Datanla

Hồi lúc trượt lên tới thác không sao, lúc lên thấy thác đẹp cả bọn chụp hình rồi lên trên thác xíu chụp thì máy điện thoại người yêu mình lúc đó còn pin rất nhiều định chụp chân dung cho mình thì vừa chụp xong coi lại bị tắt máy rồi lúc đó tưởng điện thoại hư nhưng không.

Lúc đó người yêu mình cố gắng mở máy lên không được rồi thôi không chụp nữa, về đến phòng thì định cắm sạc thử nó lên không, vừa cắm vừa cầu nguyện rồi nó lên pin cũng rất đầy. Mình mở vào coi hình thì hình cũng không còn lưu.

Chuyện ma ở Dinh Bảo Đại

– 4 năm trước mình đi Đà Lạt với chị, đến Dinh Bảo Đại để chụp hình.

– Mọi người đến đây chắc sẽ biết cái ghế mà người ta nói hồi xưa vua Bảo Đại hay ngồi, đặt ở sảnh lớn.

– Lúc đó họ cho ngồi lên ghế để chụp, nên mình lên ngồi và nhờ chị chụp cho. Chị mình chụp hình đẹp, biết lấy góc và hiếm khi chụp bị out focus. Nhưng lạ 1 chuyện, hôm đó chị canh mãi cũng không focus được cái mặt mình (chụp bằng ip). Mà còn nhiều người đợi nên chị chụp nhanh. Sau đó cũng chả nghĩ gì, không xem lại hình rồi đi lòng vòng chụp tiếp.

– Khi tham quan xong, 2 chị em ngồi trên taxi về khách sạn, mở hình lên xem. (Viết tới đây mà nổi hết da gà). Lúc mở hình lên xem thì khúc chụp ở ghế của vua á mọi người nó bị nhoè.

Phải nói là nhoè như người chụp bị run tay vậy đó. 15 tấm bị hết 15 tấm, trong đó có 2 tấm có bóng đen (giống như làn khói) phía sau lưng mình. Sợ quá lật đật xoá hết chứ không dám để

Ngồi viết mà da gà da vịt nó nổi lên quá trời mọi người ơi.

Chuyện ma ở đèo Prenn

Đêm ngày 29 tết của năm 2019 chỉ còn có 1 ngày nữa là qua năm 2020 mình chở vài người bạn và chị mình lên đà lạt.

Đêm hôm đó lúc từ chợ đà lạt về khách sạn ở sân Golf sam, lúc trên đèo Prenn thì 1 người trong xe thấy tai nạn trên đèo và chơi ngu la lên tai nạn kìa 2 lần và kết quả khi vừa xuống đèo gặp tai nạn luôn (đây là khúc dẫn cao tốc liên khương).

Lúc này mình bị che mắt dù đã hạ kính cho xe rẽ vào 1 cách chậm rãi dứt khoát thì vẫn bị, đặc biệt hơn lúc đó xe mới mua mới lấy biển số bữa sáng là đi, sau khi đã đưa 2 người trong khi tới bệnh viện, mình có thắp nhang lên con lươn giải phân cách nhưng không thể cắm nhang xuống mặt dù chổ đó là đất trồng cây, tới khi cắm xuống được thì thêm 1 người chạy xe máy “xòe” kế bên.

Sau khi đỡ cho người đó dậy mình nhìn lại thì 3 cây nhang mới cắm mất tiêu không tới 1 phút, mình cắm lại thì gặp tình huống trên, nhưng lần này nhang không mất, mà cháy lên lửa 2 cây sau đó thì công an tới cẩu xe về đồn để làm giấy tờ, hôm đó mình không thể ngủ đc cho tới 4h sáng.

Chuyện “khách” vỡn Đà Lạt

CÂU CHUYỆN MANG TÍNH TÂM LINH VÀ SỰ THẬT NHỮNG GÌ MÌNH VÀ BẠN MÌNH ĐÃ TRẢI QUA. MÌNH XIN KỂ LẠI CÂU CHUYỆN CỦA BỌN MÌNH VỀ VIỆC GẶP “KHÁCH” Ở ĐÀ LẠT.

Chuyện là cậu em đi cùng mình ở Đà Lạt hay bị bóng đè, nó cũng kể với mình nhiều lần, mình cũng trấn an rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn cho đến ngày hôm đó.

Sáng hôm ấy, mình với em mình cùng 3 người bạn nữa đi Cầu Đất – Xuân Trường – Đà Lạt. Trên đường đi có nhiều cung đường rất đẹp, và mình có nói với em mình là lát về mình dùng gimbal (dụng cụ quay film chống rung) để quay lại cảnh đường đi.

Nó bắt đầu từ đây, lúc về gimbal và điện thoại mình và em mình còn một dung lượng Pin khá ổn để về đến trung tâm Tp. Đà Lạt. Dự là quay film đường đi và cảnh ở chùa Linh Phước.

Nhưng, khi bật gimbal lên, thì gimbal bị sập nguồn ( điều vô lý vì gimbal không thể hết pin 100%), sau đó là điện thoại em mình từ khoảng hơn 50% chuyển sang trạng thái pin yếu. Tắt màn hình thì sập pin rất nhanh.

Đến điện thoại mình, lúc chưa quay thì điện thoại mình còn khoảng 45%, và pin điện thoại mình khá trâu nhưng quay được khoảng 3p, điện thoại mình sập nguồn, ( lúc này mình đang chạy xe thì nghe lạnh sau gáy), sau đó mình và em mình có nhìn thấy một số ngôi mộ trên đồi, và tự hứa là khi về đến nơi ở sẽ xóa tất cả những clip mình quay sáng giờ trên cung đường vừa đi.

Sau đó, về gần đến Linh Phước, thì trời có nắng nhẹ, và có một con bướm trắng bay theo mình và mình đuổi thì không đi. Linh tính có điều chẳng lành vì từ trước đến giờ bướm trắng theo mình là chắc có điều gì đó bất an.

Mình quyết định cùng với cả nhóm vào chùa Linh Phước. Thề là khi ra khỏi chùa mình không chạy xe nổi luôn, có cái gì đó nó cản và không cho mình chạy xe, nên là mình và em mình đổi tài. Để em mình chạy.

Về đến chỗ ở, mình sạc pin điện thoại và pin lên nhanh một cách lạ thường và mình quyết định là xóa clip. (Không dám mở xem luôn bạn ạ).

Đến tối, bọn mình ăn uống rồi ra chợ chụp choẹt các kiểu cảm giác bình thường cho đến khi lên Nguyệt Vọng Lầu khi đứng dưới gốc cây bơ xéo với Nguyệt Vọng Lầu thì em mình bị nguyên một quả bơ sống rụng ngay vào đầu, may mà nó có nón bảo hiểm nên không sao.

Tối đó, bọn mình về chỗ ở, ngồi nói chuyện đến tầm 2h sáng thì bắt đầu đi ngủ. Khi vào phòng mình và em mình tiếp tục bấm điện thoại, hơn 2h mình mới kêu em mình đi ngủ vì sáng mai còn đi xa. Thế là nằm nhắm mắt, nhưng cảm giác lạ không ngủ được.

Chưa bao giờ đi Đà Lạt mà mình không ngủ được như vậy, nên là mình vơ tay tắt cái đèn, trong phòng tối lạ lùng dù bên ngoài sân có ánh đèn nhẹ, bắt đầu mình nghe tiếng động chỗ em mình, nó lăn qua lại sột soạt . Mình lên tiếng, sao vậy, chị tắt đèn đó, ngủ không được hả.

Nó la lên: Chị muốn giết em hả. Em thấy nó chị ơi. Thấy có gì đó dưới giường chị. . ( Mình ở trong phòng 1 giường lớn và 2 pallet gỗ dưới đất).

Mình hoảng và bật đèn dậy. Mặt 2 đứa tái mét. Em mình bảo rằng nó thấy một thứ gì đó dưới giường của mình đang nằm, nên kêu mình qua pallet kế bên chỗ nó. Mắt liên tục nhìn chỗ giường liên tục kêu mình lại. (Cái phòng mình có 3 giường), lúc này mình cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết.

Nó nói liên tục gì đó dưới giường chị. E thấy nó đang nhìn em. Lạnh lắm. E thấy nó quay lưng nhưng rõ một. Mình thì vẫn ngơ!!!!. Nó kêu mình, kêu tới lần thứ 3 mới giật mình nhìn thì nó vã hết mồ hôi. Dù nhiệt độ ĐL khi đó tầm 13°.

E mình dơ tay cho mình xem, trên tay nó có một xâu chuỗi và xâu chuỗi xiết tay nó có dấu luôn các bạn ạ.Lúc này thì mình bắt đầu sợ nên cả 2 cùng ra ngoài để e mình thắp nhang cho ông địa. Chỗ bọn mình thuê có thờ ông địa.

Trong lúc thắp nhang thì trong nhà có chú chó sủa liên hồi. Mình không rõ chú chó sủa em mình hay sủa thứ gì khác, và lúc đó e mình kêu trong lúc khấn nhìn thấy một cái bức tường hồng, nhìn quen nhưng nó không nhớ gặp ở đâu.

Hai chị em quay trở về phòng ngủ. Mình lấy điện thoại bật CHÚ ĐẠI BI để trấn an tinh thần. Mình dần ngủ được nhưng rất chập chờn, còn em mình thì vẫn ko ngủ được và muốn sốt.

Sáng hôm sau, mình hỏi bạn mình phòng kế bên rằng tối qua nó ngủ được không, bạn mình mới nói: chơi trò gì mất dại vậy, đã hết phá cửa thì đến phá tivi.

Mình mới hỏi nó là lúc đó mấy giờ. Nó kêu tầm đi ngủ được 5 phút. Cứ đẩy cửa ra vô nên tui ghét đứng dậy khóa cửa lại, Rồi sau đó nghe tiếng gõ tivi, như cái ai đó chọi cái gì đó vào tivi nhưng tao la là để tao ngủ đừng phá nữa nên là hết. (Đm t tưởng tụi bây chơi trò mất dạy qua phá tao).

Ủa rãnh chơi mình đi, ai rãnh đâu chơi vậy ba.

Em mình mới kêu; chắc phá ông này không được nên mới qua chỗ chị em mình đó chị.

Sáng hôm đó, bọn mình đi chơi ( bình thường đến lạ) đến tối, khi đi ăn thì mẹ mình nhắn tin: Dạo này đi chơi ổn không, có gì lạ không. Mình hoảng thật sự khi mẹ nhắn tin như vậy cho mình. Vì đó giờ mình đi Đà Lạt ít khi mẹ hỏi đi chơi như thế nào.

Rồi mình kể cho mẹ nghe chuyện vậy. Mẹ hỏi có nghi ai không khi thấy bướm trắng, Thì mình mới nói là ông nội.

Và đây là nguyên văn mẹ nói: ” Ừ, ÔNG NỘI ĐÓ, HÔM QUA MẸ NẰM MƠ THẤY ÔNG NỘI VỀ BẢO LÀ MÀY ĐI CHƠI BỊ “NGƯỜI TA” PHÁ NÊN TAO ĐI THEO BẢO VỆ TRẤN AN NÓ. BẢO NÓ CÓ LỠ LÀM GÌ THÌ ĐỐT NHANG BÊN NGOÀI ĐI”

Tiếp theo: Mẹ hỏi có lỡ quay film trúng cái gì đó thì xóa đi. Nó theo đó. Ai thì tao không biết. Nội chỉ bảo vệ được tới đó thôi đó.

Thề là mình muốn bắt xe về nhà liền luôn các bạn, chưa bao giờ sợ như vậy. Sau đó, mình về chỗ ở, thì mình đốt nhang cho bên ngoài với lời khấn rằng : Con là khách du lịch,nhỡ con có làm gì bậy thì xin bỏ qua cho con, lần sau con không dám”. lát sau mình nhìn nhang thì nó không rơi miếng tàn nhang nào.

Hoảng lần thứ nnnn và n+1.

Tối đó mình để Chú đại bi khi ngủ thì mọi thứ bình thường trở lại. Em mình cũng xóa cả clip, hình chụp ở Cầu Đất.

Khi các bạn rơi vào hoàn cảnh như mình thì các bạn sẽ biết thế nào là sợ. Mình đi ĐL rất nhiều nhưng hầu như năm nào cũng đi nhưng chưa bao giờ gặp tình trạng đó. Đó là lần đầu tiên mình và em mình bị như vậy.

Có thể các bạn không tin nhưng tất cả những gì mình kể là thật và mình có một lời khuyên với các bạn yêu Đà Lạt rằng: Thành phố đẹp nhưng có những chỗ không thể đùa được.

Bonus: Tháng 11.2019 mình quay lại Đà Lạt. Lần này, mình đi cùng mẹ, chị 2 và bé cháu. Đi 3 ngày 2 đêm, ông trời ưu ái không mưa. Đến ngày về mưa sấp mặt luôn.

Ngày đó bão vào nên Đà Lạt mưa sáng tới chiều luôn. Hôm sau, về đến nhà, mẹ mình hỏi. Có phải ngày trước bị phá ở cái phòng đó không? Mình hỏi mẹ phòng nào. Mẹ kêu là phòng có cửa màu đen, bên trái. . Mình bảo sao mẹ biết. Mẹ kêu từ lúc bước vào tao cảm giác có gì đó lạ ở căn phòng đó, nhưng tao không nói vì có bé nhỏ. @@.

Chuyện ma ở cây thông cô đơn

Có 1 lần đi với bạn, chuyện là hôm đó mình với bạn ấy mới đi chơi ở chỗ cây thông cô đơn mà bị lạc vô rừng thông hên là về được.

Lúc đó tầm 2-3h chiều gì đó, bạn ấy đi tắm mình nằm ở phòng ngủ xíu. Lúc ngủ mình mơ thấy có một người nữ gõ cửa phòng mình nói là dọn phòng, lúc đó mình thấy lạ do homestay tụi mình thuê toàn là nam k mà, lúc ấy mình nhìn lên thì thấy miệng người đó toàn là máu đang cười với mình.

Giật mình dậy toát mồ hôi hột dù mình đi tháng 1 trời chỉ có chưa tới 20*. Từ hôm đó về sau mình không bao giờ dám ở 1 mình trong phòng mỗi khi đi Đà Lạt.

Chuyện ma ở khách sạn lầu 4

Hồi mình đi Đà Lạt, lúc đó đi làm không phải đi chơi, mình đi cùng người yêu mình. Nhờ bạn mình gần đó book cho cái nhà nghỉ để nghỉ ngơi.

Tối đó vẫn đi ăn uống đi chơi bình thường. Về phòng sắp xếp công việc cho ngày mai. Sẽ không có gì cho đến khi tối trước khi đi ngủ mình tự nhiên cáu bẩn với người yêu. Gắt gỏng, cãi nhau. Lúc đó gần 12h đêm rồi, cãi vì những chuyện không đáng.

Rồi mỗi đứa mỗi giường đi ngủ (phòng 2 giường) . Đang thiu thiu ngủ. Mới bắt đầu vào giấc chưa ngủ sâu thì bị bóng đè, cố mở mắt ra vùng vẫy nhưng không dậy đc, sau đó thấy 1 người nam tướng hơi gầy, nhỏ con nhào tới ôm mình, vuốt tóc mình

Người mình lạnh ngắt nhưng toát hết mồ hôi. Cố vùng vẫy trong tiềm thức. Cố gắng đạp thật mạnh chân dồn nó xuống phía cuối giường. Mình còn nắm được cả tóc nó cơ. Niệm phật cũng không ăn thua. Mình còn nghe tiếng thì thào bên tai : ” Anh nè, em không thương anh hả ? “

Cố vùng vẫy trong tiềm thức. Cầu xin các kiểu. sau 1 hồi vật vã thì mình cũng dậy được. Lúc đó khoảng 1h mấy sáng, mới bò qua kêu người yêu mình . Mình sợ quá chỉ bảo là bị bóng đè. Bảo người yêu bật hết đèn lên. Mở chú đại bi nghe để ngủ lại.

Mình tiếp tục ngủ thì lại tiếp tục bị bóng đè lần nữa. Lần này mình thấy rõ người nam kia hơn. Nắm tay mình kéo rõ mạnh, còn thì thào : ” Đi , đi lên đây với anh. Em hết thương anh rồi hả ” .

Mình ú ớ kêu gào người yêu mình cứu nhưng chắc là không nghe thấy được. Lại tiếp tục vùng vẫy cầu xin trời phật xin gia tiên cứu. Thì mới tỉnh dậy được.

Lúc tỉnh dậy thì gần 4h sáng. Chú đại bi tự nhiên tắt lúc nào cũng không biết. Mình sợ điếng người. Mình quyết định không ngủ nữa và thức tới sáng đi làm luôn.

Sáng mới bình tĩnh mà kể lại. Thì người yêu mình cũng bảo ” Anh cũng bị bóng đè nhưng không kể em, sợ em sợ” .

À phòng mình ở là ở lầu 4, phía trên là sân thượng rồi. Mà nghĩ lại khúc dắt tay mình kéo đi mình trong tiềm thức mình nghĩ tới chuyện kéo mình lên sân thượng nên hoảng loạn thật sự.

Chuyện ma Đà Lạt. Ảnh: Google tìm kiếm
Chuyện ma Đà Lạt. Ảnh: Google tìm kiếm

Chuyện ma ở khách sạn lầu 3

Năm vừa rồi mình cùng bạn đi Đà Lạt, ở khách sạn quen nhưng không biết đã bị đổi chủ.

Tụi mình bị cho ở phòng lầu 3 (lầu cao nhất của khách sạn), cảm giác vô phòng lạnh lẽo thế nào đó.

Mình hơi sợ nên khi tắm mở cửa nhà vệ sinh, bữa đó mình quay mặt vô và hướng lưng ra phía cửa thì cảm giác rõ lắm có ai đứng ngoài toilet nhìn mình, mình giật mình quay lại thì không có ai, 2 lần liên tiếp bị vậy, sợ quá phải kêu bạn đứng ngay cửa nói chuyện, không chắc khỏi tắm gì luôn.

Chuyện ma ở Đồi Đa Phú

Chuyện là em với nhỏ bạn 2 đứa đi xe máy từ Sài Gòn lên Đà Lạt rồi tự đi chơi luôn ,hôm đó 2 đứa đi đồi Đa Phú cũng “dui dẻ” thôi không có gì ,mà lúc chạy vô đồi thì là có quan sát là đồi không có ai hết ,chạy sâu vào bên trong thì có 1 cặp đang ngồi tâm sự sương sương kế bên chiếc xe tay ga ,trên anh chị là 2 cặp đang chụp ảnh cưới.

Em mới đi sâu vô hơn tại thấy đồi ở phía trước đẹp và có 2 chiếc ô tô đậu gần đó , đang chạy gần tới 2 chiếc ô tô thì em lại quyết định quẹo về phía chân đồi bên kia luôn tới chân đồi thì đứng chụp các kiểu.

Đi đồi nên em cũng khá kiệm lời cho tới khi …. Em ngựa bà kêu con bạn chụp giùm em lúc em đang đi lên đồi , nó cũng nhiệt tình – Em thì đang dư năng lượng….. đang tung tăng chạy lên cái cây thông phía trước thì em có thấy 1 thứ lủng lẳng ở cây kế bên cách chỗ em đứng tầm 10 bước chân em cũng không nghĩ nhiều cứ nghĩ là dây cột lều của mấy anh chị tháo sót.

Em rất hồn nhiên cho tới khi bạn em kêu ngồi xuống chống tay nhìn qua bên đó …. eo ôi em vừa ngồi xuống là em xác nhận trong đầu là “chết mẹ rồi, dây này có khoảng trống nhỏ dây thòng lọng rồi chết mẹ ” … Nhưng mà tự trấn an xong bạn em lại nhiệt tình kêu hay mày chạy lên phía trên luôn đi.

Em cũng chạy lên xíu ngang tầm cái cây thì em xác nhận là tất cả đều đúng đã vậy còn thêm phần có cục nhô lên bà sợ dây quấn chắc cả chục vòng rất chắc chắn cho tới khi đi xuống……

Lúc này con bạn em la lên “ỤA CÁI GÌ DỢ” là em hiểu rồi , em đã nhẹ nhàng đổi hướng cho bạn em là “của mấy anh chị cắm trại đó bà không có gì đâu đi xuống thôi ” .

Nhưng không bạn em lại la lên ” Ụa giống cái dây treo cổ vậy bà ” em bịt miệng nó k kịp luôn , vừa đi vừa kêu đi xuống về bà .

Bạn em lại không dừng lại ở đó bạn ấy khẳng định thêm “THIỆT Á CÁI SỢI D Y ĐÓ LÀ D Y THÒNG LỌNG THIỆT Á BÀ” hai đứa xanh mặt chạy xuống nhưng vẫn lì , không chịu về .

Chạy tới ngay chỗ 2 chị ngồi tâm sự sương sương lúc nãy , thấy đỡ sợ 1 xíu tụi em lại dừng chụp tiếp rồi em đang tạo kiểu ,em lại đá mắt nhìn về cái xe và hai chị gái đang tâm sự sương sương ….

Thấy cách hai chị gái đó mấu cây thông là 1 bó hoa cúc để dựng đứng dựa cây mà người ta hay đi viếng mộ á , để dựa vào cây thông … em nói cho bạn em: ủa đó là “Bó Hoa ” đúng không? 2 đứa xác nhận vs nhau rồi lại xách nhau lên chỗ 2 cặp đang chụp hình cưới tưởng là an toàn nhưng không hề , quay cô dâu chạy lên đồi 3s thì về coi cái clip lại thì có 1 giọng khàn đặc nói là NGHỈ ĐI còn giọng 1 giọng là của bạn em…..

eo ôi sợ hãi thực sự.

Trên đường về lại SG bạn em mới nói là trong khoảnh khắc bã thấy cái dây thì bả có thấy thêm 1 chị áo trắng tóc dài treo … bạn còn nói thêm là 1 khoảnh khắc không biết thực hay ảo nữa…. nên mới chịu ngậm miệng và lếch xuống đi chỗ khác …..

Em có nói ở đồi là “con xin lỗi con không cố ý làm phiền ” rồi đi tiếp , lạnh teo luôn trên đường về nói sợ muốn xĩu luôn.

Về SG mới thấy 2 đứa thật gan dạ thật sự dám đi lên Đà Lạt mà đi đâu tụi em cũng gặp cảnh là – 1 là người ta đi ra tụi em vô còn hai là tui em đi ra người ta vô tụi em chụp lúc nào cũng k giành với ai, tại chỉ có 2 đứa thôi.

Về coi hình còn gặp con bướm nữa chứ mà chụp liên tục luôn mà dính có 1 tấm 1 coi xong lạnh tiếp xóa hình xóa clip cho chắc …

Chuyện ma ở Nhà Hoang

Hồi đợt mình với lớp có đi Đà Lạt chơi, cả đám mướn xe đạp chạy mà chạy sao vô ngay cả dãy nhà hoang. Cả đám tự nhiên rủ nhau đứng xuống chụp hình.Thằng bạn mình cầm máy nói giỡn 10 người có khi nào chụp ra 11 người không.

Ai ngờ chụp ra 11 người thật luôn.

Thấy có ông đó bận đồ lính hồi xưa đội nón cao bồi kiểu Đà Lạt đứng chung với cả đám mình .Cả đám hoảng hồn chạy hết kêu xóa ảnh đó đi .Giờ nhắc lại vẫn thấy sợ .

Chuyện ma ở Villa

Đợt tháng 8 năm vừa rồi, mình với nhóm bạn có tổ chức du lịch Đà Lạt. Vì đi số lượng khá đông nên thuê Villa để ở cho tiện. Phía sau villa có dãy nhà, không hiểu lí do gì nhưng thấy bỏ hoang, bụi bám nhiều, cỏ mọc xung quanh cũng nhiều.

Do ban đầu lên tới ĐL tổ chức chơi lô tô nên đa số tập trung 1 phòng rồi ngủ chung luôn. Một số anh chị có gia đình tách riêng ngủ riêng mỗi phòng.

Mình với mấy đứa kia chơi lô tô trong phòng, sợ ồn đến mấy người khác nên khóa phòng chơi. Định bụng chơi xong ngủ luôn. Vì đông người nên ai cũng rõ ràng thấy tất cả cửa sổ đã được đóng khóa. Vậy mà sáng hôm sau tất cả đều mở, gió Đà Lạt sáng sớm lạnh kinh khủng.

Mọi người cũng nghỉ đơn giản chắc quên. Mai lại vẫn ngủ tập thể tương tự đêm trước (ngoại trừ mấy anh chị có gia đình vẫn ngủ phòng riêng để lo con cái).

Tối ngủ tầm 1h sáng a kia thấy cửa sổ mở gió lùa lạnh nên đóng. Lúc sau ảnh ngủ, thì chị kia dậy đi vệ sinh (toilet riêng trong phòng) thấy đèn bật sẵn, có tiếng nước chảy. Nghỉ ai đang đi nên nằm chờ.

Lát dậy nghe tiếng nước ngưng thì chỉ đi, do tối nên chỉ cũng không để ý. Riêng tui thì tối cứ thấy khó chịu do có người muốn chen vào nằm, đẩy đẩy tui ra khỏi nệm.

Sáng hôm sau dậy thì cửa sổ vẫn mở, anh kia kêu tối qua chốt cửa chắc chắn hết rồi. Còn chị kia hỏi tối qua ai đi toilet thì cả đám kêu không có. Còn tui lúc đó thấy ớn lạnh rồi. Cả đám chịu khó ngủ thêm 1 đêm nữa là về Sài Gòn.

Tối đó thì không có gì. Mai lại đi chơi tới trưa, tụi tui ra bảo vệ trả chìa khóa. Có anh kia ra nói riêng với ổng (ảnh có gia đình nên ở phòng riêng với vợ con). Ảnh kêu sợ mọi người ám ảnh nên không kể, ngủ ba đêm thì đêm nào cũng có bóng trắng lướt qua lướt về. Ngủ thì mơ thấy có cô gái cười cười chào.

Lúc đó thì ổng bảo vệ mới kêu, mấy nay mấy cô cậu đi đông nên chắc ở được. Bình thường có người thấy “cổ” nên sợ, mà “cổ” hiền lắm. Tụi tui ớn lạnh không dám hỏi thêm gì nữa.

Chuyện ma ở phòng dưới hầm khách sạn

Đi khách sạn mà phòng ở dưới hầm do khách sạn ở dốc trước nhà ga.

Vợ sợ ma không cho tắt đèn, mình thì đèn sáng quá không ngủ được. Thế là trong lúc lơ tơ mơ thấy “vị khách” ngồi ngay chân giường bên mình nằm. Sợ không dám mở mắt lên nữa.

Quay qua tính khều con vợ dậy. Vợ thì tính xưa giờ ngủ say có gọi cũng không biết. Thế mà chưa kịp khều, mắt nó vẫn còn nhắm mà miệng tự nhiên hỏi mình: “chưa ngủ hả”.

Ối zồi ôi buồn tay tán cho phát. Nó giật mình dậy hỏi cái gì vậy. Rồi mình hỏi biết vừa nói gì không thì kêu “KHÔNG”. Thế là thôi để cho nó ngủ tiếp mất công kể nó sợ. Mình nhìn đồng hồ thì khoảng 2:59. Ra tắt đèn chùm chăn tới sáng.
Lời khuyên cho các bạn là đi khách sạn ở Đà Lạt có sợ ma thì cũng phải tắt đèn đi ngủ. Thà tối không thấy ai bật đèn người ta ngồi chân giường ráng chịu.

Bị Trêu ở Đà Lạt

Em xin phép kể lại trải nghiệm của em trong chuyến đi 2 ngày 1 đêm vừa rồi tại Đà Lạt.

Nhóm em có 3 người, kế hoạch là đi 3 ngày 2 đêm từ Thứ Sáu đến Chủ Nhật. Tụi em thuê 02 phòng homestay (em xin phép ko công khai thông tin homestay vì sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người khác).

Nhưng do em bận đi làm nên 2 bạn em đi trước, còn em thì đi sau 1 ngày – tức là sáng Thứ Bảy – 27/02 em có mặt ở Đà Lạt. Sau khi nhận phòng, đi chơi xong thì trưa tụi em về nghỉ ngơi. Em ngủ trưa thì hoàn toàn bình thường, không có hiện tượng gì.

Đến tối tụi em ra quảng trường chơi với đi nhậu đến 2 giờ sáng, em về phòng vệ sinh cá nhân rồi nằm xem điện thoại đến hơn 3 giờ thì tắt đèn đi ngủ. Nằm được khoảng 15 phút thì nghe có tiếng gõ cửa phòng.

Ban đầu em nghĩ chắc khách ở phòng khác cũng đi chơi về trễ gọi bạn mở cửa nên không nghĩ gì. Nhưng tiếng gõ cửa cứ liên tục, cứ cách tầm 15-30 giây là gõ 1 lần, mỗi lần gõ cửa đúng 3 tiếng.

Lần này em chú ý nghe kỹ hơn thì là tiếng gõ từ cửa phòng của em. Lúc này em cũng hơi rét rồi nhưng đánh liều ra mở cửa xem sao, ra thì chỉ thấy nguyên cái hành lang tối thui nên em quay vào phòng mở đèn lên giường nằm để ý xem tình hình (chứ ngủ gì được nữa).

Đèn mở rồi nhưng cửa vẫn tiếp tục có tiếng gõ. Ác hơn nữa là cái tủ gỗ treo quần áo cạnh giường ngủ nó kêu “cót, kéttttt…” như kiểu có ai ở trong đẩy ra. Em quay qua nhìn thì không thấy gì. Xong nằm thêm 5 phút nữa vẫn bị gõ cửa phòng với cái tủ gỗ cứ “cót, kéttttt…” (5 phút dài nhất trong cái chuyến đi Đà Lạt của em luôn – em thề).

Chịu hết nổi, em ôm mền gối đi lên phòng của bạn em để ngủ chung.

* Chú thích: Tụi em thuê 02 phòng homestay nhưng do đi cách ngày nên bạn em ở lầu 2, còn em ở lầu 1.

Lúc bạn em ra mở cửa thấy em ôm mền gối đứng trước phòng mới hỏi “Sao đi lên trên này” thì em nói “Anh S. cứ cho em vô ngủ nhờ đêm nay đi rồi sáng mai em kể, chứ anh S. đừng hỏi nữa”.

Bạn em hiểu ra vấn đề rồi nên nhanh chóng dọn lại giường cho em nằm. Em nằm nhưng cứ nghĩ về cái chuyện ở phòng em rồi thêm 2 bạn em ngáy to ơi là to (trần đời em nhạy nhất tiếng ngáy, mệt cỡ nào nhưng nằm với người ngáy là em không ngủ nổi).

Nằm tới 4 rưỡi sáng em mới nói trong bụng “Kiểu này mà cứ nằm đây là coi như thức trắng đêm, mà ngày mai còn đi chơi nữa; thức vầy không ổn” nên em đánh liều ôm mền gối quay ngược xuống phòng của em.

Lúc đi xuống em nghĩ trong đầu: vô phòng mà thấy đồ đạc bình thường thì thôi chứ vô mà thấy đồ đạc lộn xộn tứ tung chắc đ***i ra máu với thức tới sáng thiệt.

Về phòng thì trong phòng không có gì nên em vô nằm. Được 2 phút lại tiếp tục bị gõ cửa với tủ gỗ lại kêu. Em mới khấn ở trong bụng:

“Con biết mọi người có ở đây. Con còn ở đây có đêm nay là ngày mai con về rồi. Nếu từ sáng tới giờ con có làm gì không phải, có xúc phạm đến mọi người, con mong mọi người bỏ qua cho con. Con xin mọi người cho con ngủ hết đêm nay thôi ạ”. Vừa khấn xong thì lại có tiếng gõ cửa, em mới nghĩ “Không lẽ người ta không chịu cho mình ở?” 

Khúc này là em muốn đ***i ra máu thiệt luôn. Nhưng tầm 5 phút sau thì tiếng gõ cửa vs tủ gỗ im hẳn. Em nhìn đồng hồ là gần 5 giờ sáng, khúc này phần vì mệt phần vì tiếng gõ cửa không còn nên em mới ngủ được.

Sau ngồi nghiệm lại thì em mới nhớ ra lúc checkin nhận phòng em quên không làm các “thủ tục” khi đi du lịch mà mọi người hay truyền tai nhau: Gõ cửa phòng trước khi vào, giật nước toilet… nên em nghĩ chắc vì vậy nên “người ta” mới cố ý để em biết có sự hiện diện của họ ở đó.

Tới sáng Chủ Nhật đi ăn bánh căn em kể cho bạn em nghe thì bạn em xác nhận là homestay đó CÓ. Bạn em ở lầu 2 ngay đêm Thứ Sáu (cái đêm đầu tiên ổng tới Đà Lạt với em lên xe ở Sài Gòn) là ổng bị đè.

Ổng mở mắt ra thì thấy có 2 bóng: 1 nam 1 nữ ngồi 2 bên lấy tay ấn vô bụng, cúi xuống nhìn thẳng vô mặt ổng, ổng cố kêu thằng đi chung mà kêu hoài không được. Xong ổng cũng khấn như em thì hết, nhưng ổng không kể vì sợ kể ra em sợ do em ngủ có 1 mình (mà ổng ko kể thì em cũng gặp mie rồi còn đâu).

Nên nhân đây em cũng chia sẻ với mọi người là em nghĩ ở đâu cũng có chứ không riêng gì Đà Lạt. Mình đi du lịch bất cứ đâu thì nên làm những cái tips mà đã được mọi người chia sẻ (không phải tự nhiên mà người ta chỉ nhau làm những điều đó) để tránh trường hợp như em vì quên làm mà gặp trục trặc.

Ngoài chuyện em kể phía trên ra thì còn lại chuyến đi 2 ngày 1 đêm của em nhìn chung khá ổn: do nghiên cứu từ trước nên ăn, chơi, xe cộ… đều trơn tru không bị chặt chém hay gặp vấn đề gì.

Khí hậu Đà Lạt lạnh hơn nhiều so với em tưởng tượng, do trước đây có nhiều người đi về bảo Đà Lạt bây giờ bị đô thị hoá nên không còn yên tĩnh với mát mẻ như xưa.

Em xin xác nhận điều này là HOÀN TOÀN KHÔNG ĐÚNG nha mọi người. Em đi lạnh muốn bung cái hồn của em ở lại Đà Lạt luôn.

Chị chủ homestay cũng thân thiện, nhiệt tình, chu đáo nữa. Nên nhất định em sẽ quay lại Đà Lạt trong thời gian sớm nhất. Cám ơn mọi người đã dành thời gian đọc chuyện của em ạ.

Chuyện ma ở khách sạn xa trung tâm

Cách đây 5 tháng, đám bạn mình gặp rồi kể lại cho mình. Tụi mình có đặt 1 khách sạn khá xa trung tâm thành phố, đêm đó mình và 1 đứa bạn ngủ riêng 1 phòng khác còn 5 đứa kia ngủ chung 1 phòng.

Tầm khoảng gần 2h sáng thì tụi nó nghe thấy có tiếng gõ phòng mà mở ra chẳng thấy ai, nó cứ lập đi lập lại 3 4 lần đầu tiên cứ nghĩ ai chọc thôi mà nó cứ lập đi lập lại trong khi cái khách sạn đó chỉ có đám tụi mình thuê. Cả đám sợ quá nên dắt tay nhau ra ngoài đường ngồi tới sáng, sáng hôm sau trả phòng về luôn.

Chuyện đi Đà Lạt 5 ngày gặp ma

Thật thì trước giờ không dám kể. Sợ tụi bạn nó sợ nó huỷ kèo đi Đà Lạt. Năm trước mình có đi Đà Lạt 5 ngày cũng gặp trường hợp hơi đại trà tí là phòng kế bên nó ồn. Do là mình đến nơi cũng tầm trưa rồi nên ngủ 1 giấc đến chiều luôn mới dậy đi chơi.

Chuyện không có gì cho đến khi tối mình đi chơi về lên giường ngủ…phòng mình là phòng ngoài ban công, tầng mình thuê chỉ có 2 phòng là phòng mình và phòng trong góc bên đối diện…tối ngủ thì nghe phòng đối diện nó cứ kiểu có ai đó 2-3 người nói chuyện cười giỡn rất ồn.

Nhưng mình cũng không nghĩ gì mà ngủ. Đến gần sáng cũng bị mấy tiếng cười giỡn đó làm tỉnh giấc. Mình hỏi bạn mình nó không nghe gì. Chỉ có lúc trời sáng rồi thì dưới quầy lễ tân bọn nó nói chuyện với nhau thì nghe rõ thôi.

Mình im luôn không giám nói gì sợ bạn mình nó sợ. Ngủ vài lần thì cũng quen. Hôm đó gặp anh quản lý dưới quầy lễ tân mình có hỏi về căn phòng đối diện là có ai book chưa thì anh đó bảo phòng đó đang trống.

Mình cũng hơi rợn người rồi nhưng không nói với bạn mình. Phòng mình thì bình thường do mình thích đi du lịch nên cũng để ý chuyện tâm linh lắm. Trước khi vào phòng phải nép qua 1 bên và gõ của 3 cái mới bước vào nên mọi thứ bình thường.

Mình thì cũng thuộc dạng gan lì nên cũng không nghĩ gì nhiều nên không sợ. Cũng ở hết 5 ngày rồi về. Nhưng vẫn muốn đi Đà Lạt nha.

Đừng hứa với người đã khuất..

Mấy bạn sống ở ngoài ở khách sạn đông người còn ít gặp, mình thực chiến bộ đội Đà Lạt đi gác trường bắn canh nghĩa địa gặp cả đoàn âm binh kìa khủng khiếp hơn nhiều.

Cái đó mấy bạn chỉ cảm nhận gặp ma thôi còn nhiều trường hợp đồng đội mình hầu như thằng nào gác đêm cũng bị nhát quỳ lạy luôn.

Gặp cũng không dám la, không dám chạy. Buông súng là kỉ luật chết. Mình cũng bị nhát vài lần, nhắc đến nghĩa địa đó mình có lỡ khen 1 cô gái trên tấm bia mộ, người đó theo mình đến lúc ra quân luôn..mình sẽ kể ở phần sau..
Học viện lục quân thời Pháp xây dựng rất rộng lớn bởi z gác là cả canh cả cái đồi thông..trong đó mấy lô cốt vết máu hầm trú ẩn còn cổ hơn mấy nhà ngoài thành phố Đà Lạt mà mấy bạn thấy nữa..

Ra quân gần 10 năm rồi nhắc lại vẫn còn sởn gai óc.

Thằng nào lính mới vào cũng bị ma làm quen.. không giỡn đâu vì nhiều người hi sinh vẫn còn nằm lại chưa siêu thoát.

Khu quân đội không phải là khu du lịch nên còn rất hoang sơ..nhiều thứ mấy bạn chưa từng dc thấy hay check-in đâu, cũng không cho xài điện thoại hay chụp hình đâu..bí mật quốc phòng mình kể tới đây thôi..

Lính mới vào đây bị nhát coi như thử thách ban đầu thôi, đang gác thằng nào mà dám buông súng bỏ chạy kỉ luật rất nặng, mấy anh đi trước dặn là nó không làm gì mình đâu, tại mày lính mới vào, còn bị nhát quá thì cứ lên đạn chứ đừng có bắn nha ..súng có cô hồn nó không dam lại gần đâu..thấm thoát mình cũng quen với mấy chuyện đó, nhát hoài ai mà sợ nữa, nhưng lần này là sợ thiệt nà….

Nửa đêm đang ngủ cái báo động hành quân di chuyển rồi phải dọn hết đồ đạt mùng mền chiếu gối quần áo zô balo trog 5p thôi, ko kip là bị bỏ..

Lo chạy rồi đập phải đinh phải ra mổ ké chân ở trạm xá cổ của Học viện nằm, thì xui tầng trệt full giường..đưa 1 mình tui lên tầng 1..mọi chuyện bình thường thì đến 1h sáng…

Bị ai gõ cửa cò cò ra mở thi không thấy ai..hàng lang tối đen..

Mình đóng cửa ngủ tiếp..

Đag thiu thiu thì bi gõ cửa tiếp càng lúc càng dồn dập, đang ngủ trời ơi nó điên…(đồ vô văn hóa, tau có súng tau bắn mày luôn á) điên thật mở cửa cũng chẳng thấy ai..

Mình tưởng ai phá, mình chửi “thắng nào ngon thì đứng yên đi đừng có chạy”..thằng vô văn hóa.. rồi mình đóng cửa lai đứng ngay cửa canh luôn thì 5 phút sau bị gõ tiếp. Mình mở cửa thật nhanh coi nó chạy đi đâu thì…chỉ có cơn gió lạnh buốt thổi vào..thôi hiểu luôn rồi, lên giường nằm trùm chăn luôn..

Tưởng được yên ổn thì bị gõ tiếp tục rồi thêm tiếng cười nói, đi lại dọc hành lang như 1 tiểu đội đang hành quân di chuyển..

Biết là kêu cũng chẳng ai nghe..ráng bịch tay nằm nệm phật,”con xin lỗi tại con không biết sáng con cúng cho các vị”…

Yên dc 1 lúc nằm thiu thiu thì co ai gọi tên, “Đạt ơiiiiiiiiiii, Đạt ơiiiiiiiiiii”

Gọi càng lúc càng dồn dập, mình mơ màng thấy ai gọi mình phía bên kia Cầu. Tính chạy qua, bước được mấy bước thì sau lưng đồng đội gọi: “Đạt quay lại quay lại”

Mới giật mình luôn, bước qua cầu đó rồi không bit cuộc đời đi về đâu…

Chân mới mổ không chạy được, cũng không dám mở cửa..

Nằm không dám ngủ luôn sợ bị rinh đi luôn..

Tới 4h sáng thì hết..

Cũng hên hôm sau co 1 thằng lính vào nằm chung cũng đỡ sợ mà lo nhiều chuyện cái là quên mua đồ cúng luôn,..tối lại càng dữ dội khủng khiếp hơn đêm trước..

Rồi thắng kế bên giường bị ma nhập luôn…hỏi “tại sao hứa không làm, tụi tao đói ở đây mấy chục năm rồi.”…..

<Đợi phần 2 tiếp chuyện này nhé>

Chuyện nữ đi Đà Lạt

Lần thứ 2 lên thì đi 3 người, nhưng đều là nữ hết, mình tiếp tục bài cũ là tới ngày về cáu gắt, không chịu về, leo lên xe máy thì bị rớt mắt kính có cận thiệt nhưng không tới nỗi ko thấy gì, đằng này mình cảm giác bị cái gì đó che mắt, dẫn đi một đường khác ngược hẳn đường ra bến xe luôn.

Đi một hồi hoa mắt chóng mặt trời xui đất khiến sao tông phải một chú đang chạy bộ, chú thấy mình đờ đẫn quát mấy lần mình mới tỉnh, mà bạn mình thì tụi nó ra bến xe hết rồi không đợi mình, ngồi 1 hồi mới hoàn hồn gọi cho Bác ở quê ( Bác ruột) nói bác thắp nhanh xin ông bà che chở cho con chứ con sợ quá.

Rồi mình mở chú Lăng Nghiêm, niệm đc 15 phút mới tỉnh táo và mò đường ra bến xe. Tới giờ người vẫn còn đau nhức nhưng cũng chỉ dám nghe Kinh, không dám tin tưởng và giao cho ai giải hết.

Chuyện giao bánh mì thời sinh viên gặp ma

Thời sinh viên, tầm 3 giờ sáng là mình đạp ra lò lấy bánh mì về bỏ cho các quán. Thường 4 giờ là về ngang nghĩa trang, bỏ xong các quán là tầm 5:30.

Hôm nọ chở bánh mì về tới nghĩa trang số 4 thì có nhiều người đứng ngoài đường mua lẻ. Mình tranh thủ bán, lấy tiền, hy vọng quay lại lò lấy thêm chuyến nữa về bỏ cho quán vẫn kịp.

Lúc quay lại lò bánh mì, mở túi lấy tiền trả thì toàn là tiền âm phủ.

Thấy lạnh trong người, mình đạp xe quay ngược lại chỗ mình bán trc đó, trời choạng vạng sáng, không thấy ai cả, nhìn lên nghĩa trang, thấy mỗi chiếc mộ có một ổ bánh mì ở trên đó.

Chuyện ma ở xứ sở thần tiên

Có đợt mình đi đà Lạt chơi, mình có đi sứ sở thần tiên á khi đi qua 1 nghĩa địa và nhiều ngôi mộ cổ.

Chót dại là đi qua nghĩa địa mình có nói: “Mấy ngôi mộ người đường đẹp chắc mắc lắm” .

Khi đi thì không sao khi về bị dắt đi sâu vào rừng cây không một ngôi nhà, mới vái xin tha cho con – hoảng sợ lắm .

Khi về khách sạn mình mệt nên ngủ thiếp đi .

Tối khoảng 7h mình có đi tollet thì mình bị nhập giãy giãy mạnh mắt trợn trắng lên may mà mình đi với thằng bạn nên không khoá cửa tolllet nó mở cửa ra kêu họ tên mình thiệt là lớn xong mình mới tỉnh.

Hỏi nó vừa rồi mình bị gì mà ê ẩm quá nó kể lại mà run rẩy hết người . Tui khuyên mọi người là các điểm checkin sâu trong rừng thì đừng nên đi ít người, hoặc nên cận thận lời nói nghen.

Chuyện ma ở Homestay Đà Lạt

Thấy có bạn đăng về chuyện ma trên Đà Lạt, mình sống trên này được 3 năm rồi và cũng gặp nhiều chuyện lắm. Mình là đứa không tin ma cỏ. Nhưng đó là hồi trước chứ bây giờ thì khác rồi.

Ba năm trước mình nhận làm branding cho một cái homestay trên Đà Lạt (Mình không tiện nói tên đường vì sẽ ảnh hưởng tới công việc của họ) . Cái homestay cũng biết chọn chỗ mà nằm lắm, vì đi vài bước nữa là đến một cái nghĩa trang. Ngoài cái view đồi núi bao la sau nhà thì sẽ được cộng thêm cái view nghĩa trang nếu ráng nhìn sang bên trái.

Thường mình làm branding cho dịch vụ thì mình có một điều khoản với khách, là bản thân mình sẽ trải nghiệm dịch vụ nếu ok thì mình làm còn không thì từ chối. Vậy là tối hôm đó mình ngủ lại ở home, ở cái phòng đẹp nhất view nhất.

Và như mọi câu chuyện ma khác, chị chủ homestay tối hôm đó nhờ mình trông nhà để bả đi uống rượu với bạn. Thế là mình được ở nhà 1 mình.

Lúc mình vừa rửa mặt đánh răng xong tầm 10h, mình đã định đi ngủ rồi thì nghe tiếng chị chủ gọi ở trước nhà. Mình ra mở cửa thì không thấy ai, mình nghĩ chắc mình nhầm chứ ai đời đi uống rượu mà về giờ này.

Thì mình quay lại vô cái phòng ngủ có view, chưa kịp đóng cửa lại nghe tiếng chị gọi tiếp. Mình lại chạy ngược ra cửa chính thì lại không thấy ai. Thấy lạ nên mình cầm điện thoại gọi cho chị. Gọi đến cuộc thứ 3 mới bắt máy còn nghe tiếng nhạc xập xình từ dây bên kia là biết bả đang ở bar rồi.

Mình nghĩ chắc là ai đó có giọng giống nhau thôi. Vừa dứt điện thoại thì tiếng gọi ngoài cửa lại kêu lên, mà mình thì đứng ngay đó. Mình không mở cửa nữa mà nhìn qua cửa sổ thì thấy có người đứng trước cửa cúi đầu xuống, mặc quần áo hoa chấm bi bình thường như mấy bà nội trợ hay mặc á, nhưng nhìn qua là biết không phải người bình thường rồi.

Mình hơi hãi hãi, không biết nên làm gì nên gọi điện tiếp cho bà chị mà bả không bắt máy. Lúc chờ đổ chuông thì cái người đứng trước cửa ngẩng đầu lên nhìn lên, mình thề, mình cúi xuống ngay lập tức nhưng có nhìn lướt qua cái hình ảnh đó. Lúc đó mình đứng đấu tranh có nên ngẩng lên nhìn cho rõ không vì nửa tò mò nửa sợ, nhưng cuối cùng mình cứ cúi gằm mặt rồi kéo rèm, một mạch đi thẳng vào phòng ngủ.

Mình đóng cửa phòng rồi kéo hết rèm trong phòng lại vì ngợ ngợ hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi trùm chăn kín mít.

Đúng cái lúc mình vừa trùm chăn thì, mọi người đoán xem, có người gọi ngay trước cửa phòng mình luôn. Kiểu tiếng gọi không rõ ràng, mà chắc chắn không phải tiếng la.

Hồi trước, mình được học là thường những lúc không tỉnh táo thì não mình tự phát ra một tần số gây ảo giác. Nên mình ngồi hít vào thở ra rất chậm, kiểu tự làm mình bình tĩnh lại. Tầm 5 phút sau mình giật mình để ý thì không còn thấy tiếng la nữa, nên ráng ngủ trước khi chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau lúc mình tỉnh dậy mình còn không dám ra khỏi phòng cơ mặc dù 8 giờ sáng rồi. Đợi bà chị về mình mới dám ra ngoài rồi… chuồn về luôn.Lúc về mình nhìn cái rèm cửa sổ còn đóng nên mình biết không phải mơ gì rồi.

Chuyện “nghịch dại” đi gõ cửa phòng

Nguyên đám mình hồi đợt đi bar pub ở đà lạt về trễ xong r về khách sạn ngủ, mà lúc đó cái hành lang mình ở còn trống nhiều phòng lắm tụi bạn mình mới chọc mình là có rảnh l hong chạy dọc cái hành lang ròi gõ cửa người ta i có khi m được gõ lại đó.

Thì mình thấy bình thường nên mình làm theo luôn mà đúng là gõ xong chả có gì. Đêm hôm đó tầm 3,4h sáng gì á mình cứ bị hành kiểu buồn nôn r người thì nóng, đỏ.

Mình cứ nhắm mắt là nghe tiếng người lớn kêu mình dậy gấp. Nằm tới tận 7h sáng mình mới ngủ lại được.

Mấy ngày sau về tới Sài Gòn mình ngủ liền tù tì 2 ngày luôn, cái qua ngày thứ ba mình ngủ là mình gặp ác mộng từng thành viên trong gia đình mình bị tai nạn chết đó.

Mình cũng kể với bạn mình lại nó bảo chắc do mình stress nên mới vậy thôi, mình cũng nghĩ bình thường thiệt.

Rồi khi mà mình hết mơ thì mình ốm mỗi ngày, cứ sốt rồi ăn vào là ngộ độc lặp đi lặp lại vậy đó, cả người mình bị tê nhức không vận động được.

Sau sống lưng của mình nổi lên 2 cái đường đỏ mà giống đường cạo gió đó mọi người.

Mình sợ xanh mặt luôn @@, mà cái đó không cạo gió không gãi sao mà nó nổi lên đúng không mọi người???

Mình mới bảo mẹ mình cúng kiếng rồi cũng đi thầy nên bây giờ mình đỡ hơn nhiều. Người ta nói mình trêu người khác trên đất của người ta mà không xin phép. Ngu ngục thiệt xự á hic , 1 pha chơi ngu lun.

Chuyện ma gặp ở đèo

Đó giờ lên Đà Lạt chưa gặp ma trển.

Nhưng gặp ở đèo thì có. Vừa rồi cuối Tháng 10 đầu Tháng 11 dương lịch thì phải lúc đó đi từ Phan Rang lên đèo tầm khoảng 6h mấy 7h kém tối.

Đường đèo lúc đó rất rất là tối chạy 0 thấy đường chạy.

Nhưng đến đèo gì không nhớ tên. Dưới ánh đèn xe máy trắng mờ mờ Thì tự nhiên thấy 1 bóng đen cao ốm đi ngang qua nhưng lại đi thẳng xuống vực, lúc đó bồ mình nhìn quay đầu sang nhìn chằm chằm theo hướng người đó di chuyển thì mình tự hiểu luôn là mình đã thấy gì.

Chuyện ma khi thuê Homestay trên đồi

Cách đây vài tháng em có đi 1 mình lên Đà Lạt thuê 1 cái home ở trên đồi dã chiến, dãy phòng chỉ có 3 cái, em thuê phòng giữa đêm tầm 11h em đi chơi về phòng nằm đc xíu thì nghe 2 bên cười đùa nói chuyện lớn lắm luôn.

Được 1 lúc cái im ru luôn thì e mới bắt đầu đi ngủ nằm đc 30p thì nghe tiếng cạch cạch ở ngoài cửa sổ e thì không tin ma cỏ j nên cũng kệ nằm ngủ 1 xíu.

Tự nhiên đèn nó nhà wc nó nháy 2 3 lần e cũng chả quan tâm, 1 lúc lại nghe tiếng bước chân ngoài hành lang rồi tiếng mở cửa phòng kế bên thì em cứ nghĩ có người thuê nên cũng không quan tâm nên ngủ tới sáng luôn.
Sáng dậy cái a chủ home lên ngồi nói chuyện thì ông ý bảo là home đang sửa không có ai thuê chỉ có mình em thuê phòng giữa đó, bắt đầu hơi teo rồi nên em trả phòng tạm biệt luôn.

Chuyện ma ở Homestay tone trắng

Mình với bạn mình lên Đà Lạt đợt tết vừa rồi. Bọn mình ở một cái homestay tone trắng siêu xinh. Nhưng khổ cái hai đứa phát hiện ra trúng đợt dịch nên khách huỷ hay sau mà có duy nhất hai đứa mình là khách của chỗ này. Kiểu như bao hết cái villa vậy.

Đêm đầu tiên bạn mình ngủ thì nằm mơ lan man kiểu cũng sợ. Đến hôm sau, tầm tối lúc 20:30 hai đứa mình đang nhậu nghêu ngao ở dưới sân, lúc đó bạn mình cũng chưa say.

Cái tự nhiên bạn ấy nhìn thấy cái bóng đầu tóc dài lượn lờ trên cửa sổ phòng bọn mình ở.

Phòng bọn mình thì ở trên khoảng lầu 2, cửa sổ sát đất thì nhìn xuống sân. Mình đầu tiên không tin, còn an ủi bạn mình, mình trêu bảo hay người đột nhập.

Mà thấy mặt bạn mình tái xanh, kiểu run run sợ thật. Bọn mình chạy ra gọi chị chủ nhà, còn làm chị ấy cũng buồn cười một phen nữa chứ.

Sau đấy bọn mình vẫn nhậu, còn cụng ly hướng về đó coi như mời. Lúc lên lại phòng bọn mình để ít trái cây, và một cái hamburger dành lại lúc tối. Mang ra cửa xong bọn mình vái lấy vái để. Đêm đó thì bạn mình ngủ ngon luôn.

Chuyện ma Đà Lạt mùng 2 Tết

Chắc là khoảng 6 năm trước mình đi Đà Lạt với gia đình mùng 2 tết, cậu mợ, mình và bà ngoại mình ngủ 1 phòng đôi hai giường ở 1 khách sạn ngay dốc đường 3/2.

Mình xưa giờ nặng vía nên không thấy gì, nhưng mà lúc ở trong phòng thì mình cứ nghe tiếng kẻo kẹt phòng bên cạnh mở cửa liên tục, mình hỏi mọi người thì họ bảo không nghe.

Lúc đó thì mình cũng không tin tâm linh gì lắm nên không để ý, nhưng giờ nhớ lại thì sợ ghê, khúc cầu thang âm u mà để nguyên tấm gương to, hành lang thì tối tăm.

Bố cục phòng thì cũng kì, vì phòng tắm to gần bằng phòng ngủ bên ngoài.

Hôm mình về mọi người ra xe hết, mình quên mũ nên quay lại lấy, vừa lên xe thì cậu mình hỏi có thấy gì không? Mình cũng không biết nên nói không.

Cậu mình nói là giờ về rồi nên tao kể, chứ bữa giờ im re tại lo là mình sợ theo. Nửa đêm ổng ngủ, ổng vỗ mợ mình mấy cái kêu nằm ngủ ngược lại, tại ổng thấy trong phòng có 2 ông tây và 2 bà đầm đứng nhìn ổng, đứng ngay khúc cửa nhà vệ sinh luôn. Ổng cũng nghe tiếng mở cửa mà giả bộ nói không nghe thôi.

Chuyện ma Đà Lạt. Ảnh: Google tìm kiếm
Chuyện ma Đà Lạt. Ảnh: Google tìm kiếm

Chuyện ma từ Bảo Lộc lên Đà Lạt

Hồi tui đi từ Bảo Lộc lên Đà Lạt, lúc đi trời còn mờ tối, khoảng 4:30, 1 người bạn chở xe máy đến đoạn Di Linh, tui nhìn phía trước đang đường quốc lộ rộng, bằng phẳng lại có 1 mô đất nhô lên chồm ra ngoài đường.

Tui nghĩ bạn sẽ đánh tay lái ra giữa đường để tránh mô đất. Nhưng lạ là đến đó bạn vẫn đi thẳng, k hề tránh mô đất. Mà xe cũng không bị xóc.

Lúc xe đi qua, t ngoái lại nhìn thì thật kì lạ, đường vẫn thẳng băng không có gì.

Đi 1 đoạn nữa, t thấy có bóng người mặc áo trắng bên đường, giống như đang chờ xe để qua đường.

T nghĩ chắc gần đây có bệnh viện nào đó nên bác sĩ đi làm sớm hoặc đi trực về.

Khi t đến gần thì không thấy người đó đâu, t còn ngoái đầu lại tìm, xong quanh vẫn tờ mờ tối không 1 bóng người.

Người bạn của t thì vẫn bình thản như không nhìn thấy gì. Sau ngẫm lại t mới nghĩ có khi là ma. Mà sao chỉ có t nhìn thấy.

Chuyện ma ở Tăng Bạt Hổ

Mới cách đây 1 năm rưỡi mình mới lần đâu được bạn thân nó rủ đi Đà Lạt nên khoái lắm.

Bữa đó tụi mình có thuê một Hotel ở Tăng Bạt Hổ ( mình xin giấu tên nha ) , ngoặc cái là chỉ còn phòng trên lầu 3 ,mà nguyên cái lầu đó chỉ có 3 phòng và chỉ có mỗi 2 đứa ở chứ không có ai nữa.

Đêm đó tụi mình đi quẩy về , mình với thằng em ai cũng sml hết r.

Đang ngủ mình kiểu bị nóng rân rân cả người mở mắt không nổi , chỉ thấy lờ mờ có một bà nào đó mặc đầm đen tóc dài.

ụ á mình hoảng vl , lay tay thằng em kêu nó dậy mà nó không dậy các bác ạ nó nằm nó khóc mà mình kêu nó đéo nghe.

Xong mình còn nghe tiếng con nít chạy giỡn xong tiếng dép kẹp đi lẹt xẹt lẹt xẹt, trong khi chỉ có 2 đứa ở lầu 3 mà lúc đó 3h sáng ụ á.

Mình sợ nhắm mắt nằm niệm phật thế là ngủ luôn đến sáng , sáng mình tranh thủ té khỏi Khách sạn đó không ở lại thêm 1s 1p nào.

Chuyện ma Đà Lạt ở Đồi Thiên Phúc Đức

Tụi mình có đi Đà Lạt đầu tháng 1 vừa rồi.

Chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên, từ sáng tới chiều tụi mình cũng đi ăn uống, cf như mọi khi, tầm 3,4h chiều thì quyết định đi một đồi nào đó để chụp hình, vì tụi mình nghĩ sáng sẽ không dậy nổi để đi săn mây và đợt đó đi rất lạnh mà 2 đứa cũng không có chuẩn bị đồ ấm nhiều nên quyết định chiều hôm đó lên luôn và vì mấy lần trước đi nhưng cũng chưa có cơ hội lên mấy ngọn đồi chơi.

Mình có dừng lại để tìm xem vị trí hiện tại đang đứng thì đồi nào gần mình nhất, thì thấy map chỉ là đồi Thiên Phúc Đức, nên quyết định đi liền.

Đường chạy tới đồi cũng không quá khó, tới nơi mình nghĩ sẽ có đường cho xe máy chạy lên, nhưng chạy tới lui thì đường lên rất xấu, chỉ có thể đi bộ. Mình tìm được chỗ giữ xe cách đó không xa.

Hai đứa đi bộ lên, thật sự sức con trai mình leo lên còn thấy mệt, huống gì bạn mình là nữ, tới nơi chỉ có thở vì đường leo rất dốc.

Lúc lên thì có 1 cặp khác đi cùng bọn mình.

Khung cảnh lúc đó cũng không quá xuất sắc, nhưng vắng dễ chụp hình và gió rất mát. Mình có dựng cây gậy chụp hình ra (cây gậy mình mới mua để đi ĐL là loại 3 chân và có remote bấm).

Chụp lúc đầu không có gì hết, sau khoảng 10p thì cặp kia cũng đi xuống, chỉ còn tụi mình.

Hai đứa mới đổi kiểu chụp – quay lưng lại, nắm tay. Mình setup góc chụp xong thì chạy lại bạn mình, 2 đứa đứng và mình bấm chụp rất nhiều (bấm remote sẽ nghe tiếng kêu cách cách-để biết đã chụp được) – nhưng lại xem điện thoại thì không có 1 ảnh nào cả, mặc dù trước đó chụp rất nhiều và không có bị gì hết.

Lúc đó chỉ nghĩ là bị cấn gì đó thôi nên chụp lại lần 2, mình kêu bạn ra đứng trước để mình bấm remote thử xem nó vào không, và vào bình thường, mình mới đi lại bạn và chụp, sau một hồi thì quay lại điện thoại xem và…..vẫn không có tấm nào lúc tụi mình quay lại .

Mình có chút nghi ngờ về vấn đề tâm linh rồi, nhưng không có nói với bạn nữ, cũng chỉ nói máy mới mua mà sao kỳ vậy.

Tụi mình quyết định chụp lần cuối, lần này mình có ngoái đầu lại điện thoại để bấm chụp….lại xem điện thoại thì những tấm nào mình ngoái đầu nhìn đt thì sẽ vào, còn những tấm 2 đứa quay mặt đi sẽ không có. Cảm giác lúc đó mình sợ thật sự, bạn mình cũng nhận ra vấn đề đó, nhưng cả 2 đều im, vì không muốn nhắc từ đó ra.

Hai đứa dọn dẹp, xách đồ đi xuống liền sau lần chụp đó. Tối về khách sạn thì mình có lên gg search, vì mấy tháng trước mình cũng có đọc tin có người nữ nào mất ở trên đồi. Search ra thì là đồi….Thiên Phúc Đức.
Mình sợ vcđ, nhưng thật may là cũng không có chuyện gì xảy ra làm ảnh hưởng tụi mình.
Cám ơn các bạn đã đọc tới đây.

Chuyện ma nằm mơ khi ngủ

Không biết là do t mệt bị sảng hay do cái khác.

3 chị em 4h sáng đến nơi thì lấy phòng xong ngủ đến sáng, sáng dậy đi ăn đi chơi linh tinh xong trưa về ngủ. 2 chị nằm cạnh thì ngủ rồi t cũng ngủ.

Mà thế quái nào t cứ nghe thấy tiếng xì xào, nói chuyện rõ ràng rành mạch từng từ từng chữ luôn, đại khái là tai t nghe giống như t đang ở trong 1 cái chợ.xong cái t mở mắt ra để định hình thì hết.

Xong cứ nhắm mắt thiu ngủ lại nghe thấy, nhưng t kệ, xong lúc dậy thì hỏi 2 chị 2 chị bảo không nghe thấy gì chắc t ngủ mơ.

T chưa gặp gấc mơ nào kiểu vậy luôn đến tối ngủ thì không thấy gì.

Chuyện ma ở dưới tầng hầm khách sạn

Bữa đang ngủ ở cái hotel nào éo nhớ mà chỉ nhớ phòng đó ở dưới tầng hầm.

Má 1-2 h sáng còn nghe hat ru con À ơi à à nghe to vcc.

Nên t lẩm bẩm:” đêm muộn rồi ru con thì hát bé bé cái mồm thôi cho ng khác ngủ với chứ”.

Thế mà nó im luôn. ấy t nói lẩm bẩm mà nghe t cũng đéo nghĩ ra, vì t đang ngái ngủ. nói rồi ngủ tiếp.

Vừa đặt lưng xuống thấy bóng đen sì luôn nó đè cho đéo nói dc cái cục cứt gì cứ ú ớ mãi ông người yêu mới bị tỉnh rồi lay người mình hỏi sao vậy.

Điên quá quát cả any BÓNG ĐÈ GỌI MÃI CHẢ THÚC NGTA DẬY GÌ .sợ gần chết. .

Người yêu bảo chắc đi xa mệt, thôi ráng ngủ tiếp đi… , sợ nên mãi mới ngủ tiếp dc. .

bà nội mẹ nó lại bị tiếp… may lão người yêu lần này nhanh hơn chút nhéo tay 1 cái đau điếng nên tỉnh dậy được.

rồi xong. t không dám ngủ nữa luôn. toát mồ hôi hột.

Xong cũng d** nghĩ ra là cái thành phần đấy. Vì ở nhà t cũng hay bị bóng đè rồi. Sáng lên quầy lễ tân còn vô tư nói chị ơi đêm qua Bà nào ru con to quá e không ngủ được. ấy chị mới bảo làm gì có con nít ở đây đâu e lộn rồi.

Đừng bao giờ mặc váy trắng qua đèo Prenn

ĐÂY LÀ CÂU CHUYỆN CỦA BẠN THÙY LINH. HÔM QUA MÌNH THẤY CÓ MỘT BẠN TRONG GROUP UP TRẢI NGHIỆM Ở ĐÈO PRENN VÀ VÔ TÌNH MÌNH THẤY BÀI NÀY NÊN MÌNH COPY LẠI CHO MỌI NGƯỜI XEM!

Chuyện này xảy ra thật đối với mình nên hy vọng các bạn đọc và tránh, đừng để lặp lại tình trạng giống như vậy.

Trước giờ mình cũng có đọc nhiều truyện ma đèo Prenn rồi đèo Bảo Lộc mà không có tin, giờ hoàn hồn rồi mới dám kể lại và mình nhắc lại cả nghìn nghìn nghìn lần đừng bao giờ mặc váy trắng đi chơi trên Đà Lạt.

Mình với đứa bạn hẹn nhau đi Đà Lạt từ lúc mới vào Đại Học, ấp ủ mãi thì đến năm 3 cũng đi, trước khi đi cũng có sắm sửa mấy bộ qao để đi chụp ảnh về còn sống ảo. Đợt mình đi trời nắng ráo chứ không mưa nhiều như bây giờ. Hai đứa hôm đầu tiên đi loanh quanh chợ chơi bời ăn uống đến hôm thứ 2 mới mướn xe đi chơi.

Mướn đc con xe máy 2 đứa đèo nhau đi đèo Prenn chơi, đến đoạn đường vắng cả đẹp nữa, 2 đứa dừng xe chụp ảnh, đừng 1 hồi chuẩn bị đi thì thấy có một bạn gái cũng mặc váy trắng đi đến nhờ chụp ảnh hộ, bọn mình cũng nghĩ bạn gái chống xe đây đó thôi mà đi 1 mình nên không ai chụp cho nên bọn mình đồng ý.

Giờ mình cũng ko nhớ rõ mặt nữa, chỉ nhớ bạn đấy trắng mà xinh lắm. Chụp hộ bạn ý vài tấm, bạn ấy lại cầm tay mình nói , trông bạn giống mình quá, chụp với nhau vài tấm nhé, rồi cứ khen váy xinh, hỏi cả chỗ mua dưới Sài Gòn.

Mình cũng hoà đồng nên chụp cùng bạn ấy, con bạn mình thì chỉ đứng chụp cho thôi. Bạn ấy chỉ mình lối bên cạnh đường có lối mòn khá đẹp, xung quanh toàn cây thông thôi, bảo hai đứa đi gọn vào đây chụp vừa đẹp mà đỡ xe cộ đi lại.

Thực sự lúc ấy mình thấy rất đẹp luôn ý, bị mê mẩn góc ấy luôn, đi được độ vài mét con bạn mình nói tạo dáng đi nó chụp cho 2 đứa mấy tấm, còn cười nói hai đứa như chị em sinh đôi ấy, váy trắng giống nhau, nó giơ điện thoại lên chụp mấy tấm rồi chả hiểu sao cứ đứng ngẩn người ra đấy.

Mình định chạy xuống hỏi nó làm sao mà không bước đi nổi, lúc ấy nó mới lắp bắp, tay chỉ về phía mình, nói không nên lời, mày mày ơi….. sao trong ảnh ảnh chỉ có một mình mày thôi thôi thôi.

Mình mất mấy giây mới quay lại thấy con bé kia cứ nắm chặt lấy tay mình đứng cười man rợ lắm, mình không nhớ nổi lúc ấy mình có hét hay gì đó không nữa, vì cảm tưởng cổ họng cứng lại, tay không dứt ra nổi.

Mình cầu khấn đủ kiểu không ăn thua, cảm giác nó cứ kéo mình đi sâu vào trong rừng ấy. May sao lúc ấy có cái xe khách đi tới bấm còi lớn vì xe bọn mình đổ ra đường xe người ra không đi được. Mình thoát khỏi cảm giác bị nghẹt ấy, chẳng có con đường đẹp nào cả, cũng chả có cô gái nào, mình thì ngồi trong bụi, váy trắng lấm lem hết còn thấy vệt màu ố đỏ ở gấu.

Con bạn mình hồi nãy cầm điện thoại của bé kia giờ cũng ko thấy, chỉ thấy tay bị dính đất bùn màu đỏ lấm lem cả. 

Tài xế trên xe xuống đưa mình với đứa bạn vào vệ đường. mất 1 lúc tỉnh táo lại, bác tài mới kể trước có con bé cũng đi chơi, cũng mải chụp mình trong đám cây , có chiếc xe con bị mất phanh lao tới, cả xe cả người trôi cả xuống phía dưới cả mấy chục mét, con bé không qua được giờ cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện ở cung đường này, tìm người bầu bạn, hoặc trêu nghẹo.

Bởi vậy các bạn nhớ đừng bao giờ để gặp trường hợp như mình, chuyện tâm linh trên đời này không thể không tin được đâu.

Chuyện ma ở Homestay cách Đà Lạt 15km

Cái homestay cách trung tâm khoảng 15km .

Home có 4 phòng ! và phòng mình ở là số 4 cuối dãy cạnh đồi , hôm đó đầu tuần chỉ có duy nhất bọn mình thuê và nhà chị chủ ở phía trước còn dãy home ở phía sau .

Tối đó thì có 2 bạn nữ nữa đến và họ ở phòng 1 còn phòng 2-3 thì trống .

Củng như thường lệ mình đi chơi ăn uống dưới trung tâm rồi về nghĩ . tắm rửa xong thì lôi mấy bức ảnh ra xem để chỉnh sửa post fb , lúc chiều ghé mình có vào quầy bếp ( sử dụng chung cho 4 phòng ) để chụp mấy con mèo và mấy thứ linh tinh .

Tính mình hay zoom ảnh lên để bóp sửa các thứ thì tấm ảnh mình ngồi phía sau mình có 1 bóng mờ . nghĩ là nhiễu ảnh nên mình củng thôi bỏ qua xoá luôn pic đó và củng không còn tâm trạng chỉnh ảnh .

Tầm 9h tối thì thằng em mình đi nấu mì ăn . mình thì đi tắm . cái phòng tắm nó là cái phòng riêng biệt ở ngoài sát homestay . có 1 cái cửa sổ nhìn ra đồi . dù đứng hay ngồi gì thì củng có thể liếc mắt nhìn ngó xuống view đồi được hết .

Buổi sáng ngồi wc có vẻ an nhàn nhưng tự dưng tối đến nhìn ra mình có cảm giác rợn người . phía xa cái cây cô đơn là 2-3 ngôi mộ , trong đầu cứ thúc là thôi tắm nhanh để đi vô .

Trớ trêu là mình bật nước không nóng , chỉnh đi chỉnh lại mấy lần nước vẫn lạnh tanh mặc dù thằng em vừa tắm xong thì vẫn nóng .

Gió ở ngoài cứ lùa vào cái ô cửa sổ rít lên như tiếng ai đang khóc. nhà trên thì mẹ chị chủ niệm phật tụng kinh cứ dăm ba hồi niệm là vang lên 1 tiếng ” boongg” làm nỗi nợ mình càng lúc càng lớn với 1 đứa yếu bóng vía như mình .

Định quay ra kêu Trí ơi thì nó đã đi ra bếp nấu mì ăn và đeo tai nghe không nghe gì cả .

Mình quyết định vắt cái khăn lau mình rồi đi vô . cái cảm giác chườm cái khăn lên mặt để lau rồi vuốt cái khăn xuống qua ô cửa sổ là bóng 1 người phụ nữ mặc 1 cái áo bà ba màu xám tro . lướt nhanh xa dần ra cái cây cô đơn giữa đồng đó .

Mình có linh cảm không tốt nên niệm phật rồi 3 chân bốn cẳng chạy vào phòng .

Vào phòng bảo thằng trí nước không lạnh chứ không dám kể nó nghe để tối nó còn ngủ ngon với mình . thì nó ra vặn nước để đánh răng nó bảo nước nóng hổi đây mà .

Mình chỉ à ừ chứ biết chuyện gì đang xảy ra rồi . định bụng sáng dậy sẽ kể nó rồi đổi phòng lên trung tâm ở . mình sợ nó ngủ trước nên dặn nó anh hay mớ nên em chơi game đi trí đợi anh ngủ rồi em hãy tắt đèn nha .

Xong rồi mới 9:30 hơn . 2 đứa ra sân trước cùng vs 2 bạn nữ phòng đầu với cô chị chủ nhà ngồi uống trà đàm đạo . thằng Trí nó hỏi sao mẹ chị không xuống chơi thì chỉ bảo à từ ngày chị 2 chị mất mẹ chị tối hay ở trển niệm phật á mà .

Thoáng qua câu nói là da gà mình nó rân lên từ đầu đến đỉnh tóc . 2 tay phải bưng tách trà nóng để giữ ấm chứ không là mình có thể la lên trong nỗi sợ .

Trí nó định hỏi thêm nên mình đoán được liền bẻ lái sang chuyện khác để trấn an tâm lý . rồi ngồi nói chuyện tầm phào buôn chuyện vs 2 bạn nữ kia . củng buộc miệng hỏi nước tắm này nọ sao bên mình k nóng vvvv . 1 bạn nữ tên Chi bảo để vào bếp đun thêm ít nước để châm trà . cả đám đang ngồi thì trong bếp tiếng la thất thanh lên làm tim muốn đứng ra ngoài .

Linh cảm mình càng lúc càng xấu chỉ biết bước vội vào theo xem có chuyện gì . vào trong mới biết là con mèo mình chụp vs nó lúc sáng trong bếp đi ăn bậy ở đâu trúng thuốc lăn ra chết dưới sàn miệng đầy cỏ dạy và bọt mép.

Chị chủ thương nó nên cả đám củng giải tán để chỉ lo chôn cất nó vào sáng mai . mình có ngắt vào tay thằng Trí nói “Trí ơi anh thấy không ổn ” nó thì vô tư nên bảo thôi về ngủ mai còn đi săn mây.

Tâm trí mình bất an đến mức chỉ mong có 2 viên thuốc ngủ để đánh 1 giấc đến sáng cho nhanh chứ tối nay chắc chắn là 1 đêm kinh hoàng .

Mình sợ đến mức không dám đi tè phải nói trí ơi dẫn anh đi . sẵn em đánh răng cho a đi tè cái nó mới chịu đi chung ra nhà vệ sinh với mình . bồn rửa ở ngoài . mình vào trong thì cửa đóng lại cái rầm , mình la hét lên thì thằng quỹ Trí nó bảo nó giỡn .

Mẹ bà nó chứ , tè xong mình với nó bước ra thì cửa tự đóng lại mở ra đóng lại 2 cái mặc dù lúc đó không gió .

Mình tự trấn an bảo gió đó chứ có gì đâu mà nhìn vô ngủ lẹ . nằm được 15 phút thì mình vỗ thằng Trí kêu ” Trí có nghe gì không ? ” nó bảo không em có nghe gì đâu
Mình bảo em có nghe tiếng mèo kêu không ????
– Nó bảo thì sao !
– Mình nói con mèo chết rồi sao ai kêu ????
– Nó bảo thì mèo hàng xóm mèo hoang làm như có 1 con z
– Lúc đó mình củng nghĩ à ừ . mình củng quyết định đeo tai nghe vào để ngủ . cố niệm phật mà lòng ko thể nào ngủ được . cái đèn vàng trước phòng dạ vào mình cứ liếc mắc ra nhìn hoài .

1 lần

2 lần

3 lần

đến lần 4 thì mình thấy có 2 con mèo đứng trước phòng định kêu thằng Trí nhưng nghĩ lại chắc mèo hoang nên trùm mền lại bít đầu .

Sau 1 lúc miên man chắc củng tầm 11:00 hơn thì thằng Trí nó mớ . nó cứ la ứ é cái gì trong họng nó . mình quay sang tán nó vài cái nó tỉnh z mình hỏi em mớ hả Trí?
– Nó bảo ừ . từ trước đến giờ em đâu có vậy đâu a Tùng . lần đầu e bị bóng đè á.

Mình tính hỏi nó thấy gì chưa kịp hỏi thì nó bảo ai dẫn em ra sau nhà rồi xô em xuống dưới á .

Lúc đó mặt 2 thằng tái mét như tàu chuối . mình biết nó không sợ chỉ có mình sợ nhưng nó đang quạu với lần đầu nó bị nên nó hoang mang .

Mình kêu nó bật đèn ra sau bếp dám đi không . xem còn tỏi dưới bếp không lấy 2-3 tép lên để gối ngủ .

Nó củng đi nhưng xuống nhà thì không còn nó bảo sáng h ở đây em không thấy nhà bếp xài tỏi anh ơi . mình thì bảo thôi nằm ngủ đi để a bật kinh lên nghe cho dễ ngủ .

Nằm khoảng 20-30p nó lại mớ . mình khều nó dậy thì lần này nó cọc thật sự và nó bắt đầu cảm nhận ở đây có cái gì đó không ổn .

Mình k dám nói là mình đang biết nên chỉ gằng nó là im và đi ngủ. còn nó thì cứ nói có ma hay sao đó a ơi đó giờ em không bao giờ bị hết với hôm nay em không có mệt luôn sao mà mơ được .

Mình thì chỉ có một cái vòng chuỗi trầm duy nhất . đưa nó mang thì mình không nỡ . mà không đưa thì tội nó .

Mình có hỏi muốn đeo vòng của a ngủ không cho dễ ngủ . nó bảo thôi a mang đi e chơi game tí ngủ .

Mình quyết định trùm mền ngủ . chưa được 10 phút thì mình thấy nó nói nhãm gì đó mình quyết định tán vô mặt nó 1 cái . hỏi em khùng ha nói gì lãm nhãm z Trí. Có sao không?

Nó mới bảo nảy giờ em chơi game mà a ,có nói gì đâu? A mới khùng đó .

Lúc đó mình bắt đầu vừa sợ nhưng vừa quạu .

Quyết định bật hết đèn sáng cả trong ngoài .lúc đầu mình định kêu nó điện chị chủ đổi phòng ngay . nhưng nhìn đồng hồ đã 1h sáng điện 1 cuộc không ai nghe máy nên mình bảo thôi .

Vừa định thần 2s thì tiếng mèo ở đâu la lên 1 cái é .

2 đứa bạn ở phòng 1 chạy sang gõ cửa . bảo: “Tùng ơi cho Chi vô” .

Mình mở cửa hỏi vụ gì thì 2 bạn đó bảo bên phòng Chi không ổn .

Mình bảo biết rồi thôi vô đi . vô ngồi mới biết 2 bạn đó bên đó củng bị người ta quở và không ngủ yên .

Giờ 4 đứa ngồi thức . bàn vs nhau là thức tới sáng trả phòng về trung tâm thuê . nên lôi bài ra đánh .

Chi nó chia được 2-3 bàn. đến bàn thứ 4 thằng Trí thắng thì nó lại chia 5 tụ .

Mình nói mày khùng hả Trí thì nó cười .

Rồi lại có biểu hiện nói nhãm .

Mình tán nó thêm 1 cái thì nó bảo ủa em chia 4 người mà .

Cả đám bắt đầu tăng thêm nỗi sợ dù đang thức .

Mình nghĩ có thể âm khí quá mạnh để lấn át cả dương khí của 4 đứa .

Mình quyết định sau 5 phút thì mình khấn .

Mình không nhang không đèn chỉ khấn miệng .

khấn là tụi con lỡ có ai chọc ghẹo gì đến anh chị cô chú ở đây không đúng thì xin bỏ qua giùm con chứ tụi con không có ý phá phách hay gì hết . cho tụi con ở nhờ 1 đêm sáng mai tụi con mua đồ cúng đàng hoàng cho cô chú .

Mình vừa khấn xong thì 1 tiếng chuông ở nhà trên vang lên . nhìn lại đồng hồ mới biết là củng gần 4h sáng mẹ chị chủ thức dậy tụng kinh .

Cả đám chỉ biết quấn mền ngồi nhìn nhau trong nỗi lo sợ và mệt mỏi .kiếm chuyện nói tầm 30 phút sau thì bắt đầu có tiếng gà gáy .

Nên mình bảo trí kê thêm nệm dưới sàn . mình với nó xuống đất ngủ để 2 bạn kia ngủ trên . vừa dỡ tấm nệm lên để kê thì hỡi ơi. dưới đầu nệm là 1 lá bùa …..

Cả đám hình như ai củng hiểu là lá bùa đó để trấn cái gì đó nên cả đám chỉ nhìn rồi để y lại . quyết định ngủ chung trên tấm nệm đó luôn chứ không di dời nữa .

Tờ mờ sáng nên củng bớt sợ và đánh 1 giấc đến 8h sáng . chị chủ gọi dậy vì thấy cuộc gọi nhỡ . mình lách chuyện nên bảo tối qua tụi em rủ qua chơi đánh bài rồi ngủ bên đây luôn .

Điện thoại bị cấn máy á chị . chị hỏi ngủ ngon không thì củng cười bảo ngon . ngồi ăn sáng mình mới hỏi nhà không có tỏi hả chị thì chị bảo mẹ chị không ăn tỏi nên đó giờ không xài tỏi nữa á em .

Ăn sáng xong mình quyết định trả phòng . ghé tạm hoa mua ít bánh kẹo và nhang về ra sau hè cúng như đêm đã hứa .

Về Tp.Hồ Chí Minh mình quyết định 1 phần vì tò mò và 1 phần vì tâm lý thúc giục. mình quyết định nhắn tin vào số điện thoại chị chủ nhà để kể thì mới biết là bọn mình đến đúng đám giáp năm của chị 2 chỉ . nhưng chuyện lá bùa ở dưới nệm chị 2 thì là 1 ẩn số vì chị chủ không muốn nói . hoặc là mẹ chị có xích mích gì để trấn không cho con gái về phòng
hoặc là một nội tình gì khác . …..

Chuyện ma đi từ Nha Trang qua Đà Lạt

Lần đầu tiên mình đi ĐL là đi cùng cả gia đình 2 họ khoản tầm 40 50 người cả lớn lẫn bé. Vui chơi ở Nha Trang xong thì qua Đà Lạt (chuyện xảy ra khi đang đi chuyến Nha Trang qua Đà Lạt, vì chuyện này sợ sẽ ảnh hưởng tâm lý nên người biết sẽ không kể lúc đang đi đèo)

Chuyện là có một nhóm người tổ chức đến Đà Lạt du lịch, trong đó có 1 cô giáo. Khi vui chơi ở Đà Lạt xong thì cô giáo đó có để lại một mảnh giấy trong phòng ks: KHÔNG BAO GIỜ GẶP LẠI !! Có lẽ là do cách phục vụ của ks đó hay một điều gì đó mà khiến cô giáo để lại mảnh giấy như vậy.

Trên đường về thì xe của đoàn người ấy bị lật trên đèo, có thiệt mạng người và nhiều vật chất,quan trọng, cô giáo ấy chính là 1 trong những người thiệt mạng lần đó.

Chuyện ma khi đổ đèo Prenn

3h sáng. Team mình 4 xe 5 người. Vì ai đó xui khiến nên team quyết định đổ đèo Prenn về SG vào 3h sáng.

Như mọi khi thì team mình làm thủ tục trước khi vô đèo có thắp hương ( có lẽ dân đi tour ban đêm khi đổ đèo bảo lộc, prenn đều sẽ làm thủ tục này).

1-2p đầu đồ đèo rất lạnh, sương dày đặc, 4 xe đều có trợ sáng len vàng phá sương.

Mình chạy ở đuôi làm chốt đoàn. Lúc này khi vào giữa đèo thì đột nhiên đèo rất thoáng, hết sương và gió thổi mạnh.

Đang đi 40km/h thì theo cảm quan thôi, mình nhìn qua 2 bên đường để nhìn đường, vì đèo Prenn khá hẹp và nhiều cua gấp.

Mình nhìn về bên tay phải thì nhìn thấy 1 người tầm trung niên, dắt tay 1 bé; mặc đồ trắng và xách theo 1 cái túi màu đen.

Vì đang đổ đèo nên mình quan sát rất kỹ.

Lúc này mình vẫn rất là tỉnh vì đã có ngủ 4 tiếng trước khi đổ đèo, xin nhấn mạnh là mình RẤT TỈNH TÁO ( đến mức mà thấy xe đi trước đang phát cơm tró ).

Một chốc khoảng 5s sau khi mình đi qua mình có quay lại check và xem gương nhưng không có ai. Lúc này mình thấy sợ, hơi lạnh gáy nên chủ động đi lên giữa.

Và chuyện chưa hết, qua khúc cua đó thì đột nhiên lại có sương mù dày đặc, nhưng lại ấm hơn một chút. Và di chuyển thêm 400-500m nữa mình lại gặp 2 người này, lần này vẫn áo trắng, vẫn là 2 người như vậy, nhưng lại ở phía bên kia đường và quay mặt vào trong phía núi.

Mình đã rất sợ và chủ động gọi đồng đội và tăng tốc đổ cho hết đèo. Nhưng lần này mình k còn dám quay lại và check gương nữa.

Mồm thì liên tục lẩm bẩm ” Tụi con đi chơi, đi qua đây nếu có làm phiền, thì mong cô chú phù hộ cho con ” .

Thật sự không biết do mình mất tập trung, hay là do thiếu tỉnh táo hay như thế nào đó. Mà mình lại gặp KHÁCH 2 lần và khoảng cách không xa.

Đổ đèo xong thì mình có tấp vô nhà dân và tiếp tục thắp hương, ngồi mất 15 phút để hoàn hồn và bình tĩnh lại. Sau đó thì team mình về SG an toàn và không gặp mất kỳ chuyện gì kỳ lạ nữa.

Không biết có ai đã gặp chưa, mn có tin vào chuyện tâm linh không? Nhưng sau lần đó thì mình có chia sẻ với mọi người trong đoàn và lạ thay không ai thấy gì và chỉ một mình mình thấy. Từ lần đó là team mình đi thêm 1 lần và quyết định đi sớm hơn là 10h tối, vẫn đèo đó nhưng không gặp vấn đề gì.

Có ai đã từng gặp KHÁCH ở đây chưa ?

Chuyện ma khi đổ đèo Sacom

Chuyện ma khi đổ đèo Sacom chắc sẽ ít người biết .

Vì lần này team đi ít, 3 xe 5 người. Mình tiếp tục đi một mình.

Đi sớm hơn là 9h tối. Khởi hành từ Đức Trọng.

Lần này là lần đầu tiên team mình đi đèo này nên đi chậm và nhìn đường. Đèo này đường 2 lane, sẽ có đoạn có đèn và không có đèn.

Vẫn như cũ nhưng lần này team mình đã quyết định lắp thêm mỗi xe x2 trợ sáng. Lạ thay khi vô đèo thì không có sương mù, đường thông thoáng, ít xe đi.

Nhưng gió thì thổi liên tục và rất to.

Lần này mình cũng chuẩn bị kỹ hơn ( một chút tỏi vì góc tâm linh), chủ động mặc ấm hơn một chút. Và đi đèo bằng tay ga vì sợ đèo lạ, xe số bị mà không còn zin sẽ bị sự cố giữa đường.

Vào đèo đi rất bình thường, nhưng xe mình đột nhiên bị hụp ga, giống như là xe sắp hết xăng, nhưng ai lại để xe hết ga mà đi đèo.

Trước khi đi mình kiểm tra rất kỹ. Và chưa hết, đột nhiên đồng đội mình bị mất hết cả giàn đèn ( lúc này đang đi trong tối), chỉ mất đèn và xe vẫn bình thường nha.

Đến lúc đó thì đã có 2 xe bị lỗi. Trùng hợp thay, xe còn lại tiếp tục bị đứt sên. Và lúc này đang đêm, nhà dân thì rất ít hoặc không có, và 2 xe đang đẩy xe còn lại.

Đường vừa tối, vừa lạ đường nên mình đi 20km/h cho đảm bảo an toàn. Lần này thì không gặp khách và team mình đẩy hết đèo thì có thấy nhà dân và tấp vô kiểm tra xe rồi tiếp tục hành trình.

Sau khi về nhà, niệm lại câu chuyện, và mình nhận ra đã không làm thủ tục thắp hương khi vô đèo. Cũng nghĩ trong đầu là” ừ chắc do đen nên xe bị trục trặc”. Nhưng thật sự, đã chuẩn bị rất kỹ càng cho chuyến lần này, phương tiện, độ sáng, giữ ấm,…

Nhưng chuẩn bị ở đâu thì bị trục trặc ở đó. Không biết do mìn quên làm thủ tục mà bị người ta chọc phá hay không ? Nhưng mình vẫn tin là có một chút tâm linh ở đây chứ không thể nào trùng hợp như vậy.

Chuyện ma trên đèo Chuối

Đây là chuyện thật bạn mình từng gặp, cách đây 4 năm nó và bồ nó có đi Đà Lạt bằng xe máy.

Lúc đó 17:30 chiều trời mưa và kẹt xe ở đèo chuối, có một nhóm cũng đi xe máy nói đi đường khác hơi khó đi mà qua nhanh đoạn này, bạn mình đi wave, lên tới dốc thì mất dấu các bạn kia, xong đang chạy lên thì trượt đất đỏ, xe bị kẹt bánh.

Bạn mình hoảng quá choạng tay lái cả hai ngã vào vách đá, xong có hai cô chú từ trong rẫy đi ra dẫn đường cho bạn mình về, sáng hôm sau thì chuẩn bị mang xe đi sửa thì hỏi chú, chú nói chú có một đứa cháu trai ở chung hai cậu cháu làm rẫy chứ làm gì có vợ, chú chưa có gia đình !

Hai đứa bạn mình hoảng quá bắt xe bỏ tiền cho xe máy chở về SG trong ngày luôn, mấy hôm sau bạn gái nó nằm mơ thấy có người xưng là quan thế âm bồ tát, nói là mốt có đi ngang qua đoạn đó thì nhớ ghé thắp hương cho những người đã ở lại để phù hộ những người đi sau !

Chuyện mất chìa khóa

Mình với bồ và 2 đứa bạn đi Đà Lạt chơi. Đêm đầu ngủ tối nghe tiếng gõ tường mà tụi mình cứ nghĩ phòng bên giỡn nên không đứa nào nghĩ gì. Vì 2 phòng ngang nhau nói chuyện lớn tiếng là bên kia cũng nghe.

Ở được 3 ngày tới hôm đi về bạn mình làm mất chìa khoá xe máy mà minh mướn của homestay ( chìa khoá từ chỉ có 1 chìa mà không có chìa sơ cua).

Bạn mình nói nhớ là để trên bàn trong phòng lúc trang điểm mà tìm hoài không ra.

Lục banh hết mấy cái vali ra kiếm cũng không thấy.

Kiếm từ toilet tới gầm giường , bung nệm bung đồ lên kím không còn 1 góc ngách nào không kím vẫn không thấy.

Tụi mình đi kím chị tạp vụ dọn phòng cũng bảo là không thấy.

Bồ mình lục thùng rác của homes không thấy.

Mình tới kiểm tra lại thùng rác cũng không thấy.

Tìm hết trong đống chăn mền mà chị dọn phòng quăng vào máy giặt cũng không thấy.

4 đứa loay hoay tìm tới 3 tiếng đồng hồ .

Trễ xe đi về SG luôn thì mình kiu 1 trong 2 đứa ở trong phòng đi vái ông địa đi. Mình nói nếu tìm được thì cúng nải chuối cho ông.

1 trong 2 đứa bạn mình là đạo Công giáo nên không xin ông địa được. Nên đứa còn lại ra xin ông.

Vừa vái dứt câu thì bà chị dọn phòng lại lục lại trong tuốt đáy thùng rác cái chìa phía bị quăng trong hộp cơm. Tụi mình rùng mình hết mà không dám nói.

Chỉ dám cúng ông địa của home nải chuối rồi lật đật chạy ra xe đi chuyến khác về trong ngày. Đi về mình có kể lại cho mẹ của bạn mình nghe. Bác bảo chắc tụi mình mua trái cây ( nải chuối xanh) về để trong phòng nên người muốn ăn. Thế là được một phen hú vía.

Chuyện nhây

Tụi mình đi với gia đình . 1 phòng mà dồn dô 4 đứa .

Mình vốn dĩ không sợ ma nên không có tìm hiểu sâu về Đà Lạt . Mình còn thích nửa cơ nhưng mà có cả ba con em gái mình đi cùng ( em họ nha mình con 1 ) xong vào nhận phòng khách sạn mình ở củng gần chợ đêm lúc đầu dẫy dzui lắm mọi người.

Đi ăn đi chơi cho đả cái nư xong về phòng nằm lúc đó củng tầm 23h hơn rồi 4 chị em 1 giường .

Đang thiu thiu ngủ thì tự nhiên nghe tiếng ghế kêu 1 cách rùng rợn ( ghế gỗ ) lúc đầu chỉ có một mình mình nghe thôi mình củng nghỉ ờ không sao tại mình vốn đéo sợ ma, thôi ngủ tiếp nhưng tới nghe tiếng kéo ghế lần hai thì cả băng mình điều nghe .

Lúc này tụi nhỏ nó sợ dữ lắm, la hét um cả lên xong còn đòi kêu phụ huynh xuống ngủ chung nửa cơ.

T mới trấn an chắc do phòng trên lầu thôi tại tường củng không cách âm .

Cứ liên tục 10 – 15 phút 1 lần kéo ghế như vậy đấy ( chả biết anh chị hay vị khách nào mà chơi hù hù kiểu ấy .

Tụi nó vừa thiu thiu ngủ là nghe kéo ghế mà chúng m biết tiếng ghế gỗ kéo nó rùng rợn chả khác gì trong phim ma , cả băng nháo nhào xong có 1 đứa bảo lúc chiều đi xung quanh em để ý khúc này chỉ có một mình phòng mình thôi .

Còn đại gia đình tui thì điều nằm tầng khác, thế là t là lớn nhất nên t canh cho tụi nó ngủ chúng m ạ ( ma đâu chả thấy sáng chỉ thấy mắt thâm + mất ngủ ).

Chúng nó bắt t bật đèn đến khuya tận sáng, bật full đèn phòng .

T củng thức tới 2h sáng vẩn nghe kêu mà rỏ ràng xung quanh không có ai thuê. Chả hiễu hiện tượng lạ gì đang xảy ra nữa , như kiểu t nhây thì vị khách không mời mà đến đấy củng nhây y như tao .

Xong sáng lên đường đi Phan thiết ăn dọng no lên lên xe người ta ngắm cảnh đẹp còn 4 đứa tụi t ngủ chả biết trời đất gì , cơ mà năm nay ba con em t lại đòi đi Đà Lạt tiếp chúng m ạ.

Nhưng có 1 điều trùng hợp là số phòng ở Phan Thiết lại trùng với Đà Lạt và đêm ở Phan Thiết tụi t củng nghe tiếng kéo ghế gổ y chang như đêm ở Đà Lạt.

Chuyện ma khi vừa xuất ngũ

Chuyện của năm trước , một trải nghiệm vừa buồn vừa sợ mà mình không thể nào quên được.

Đầu tiên phải kể thế này , mình và bạn gái quen nhau từ khi còn học cao đẳng , sau khi tốt nghiệp thì có giấy gọi đi nghĩa vụ quân sự , lên đường nhập ngũ luôn.

Hết 2 năm nghĩa vụ sau khi xuất ngũ mình đi theo bạn lên thành phố làm ăn chứ cũng không chịu về nhà – ( ah phải nói rõ là mình ở cần thơ , bạn gái mình người đà lạt , lúc quen 3 năm thì mình có thường xuyên lên Đà Lạt chơi , trong quân trường mình có liên lạc noi chuyện với nhau , qua 1 năm thì tụi mình không còn liên lạc nữa , nghe đâu là cô ấy lấy chông )

Cái có một hôm có cảm giác là lạ , tự dưng chẳng nói chẳng rằng mình sắp xếp balo nhảy xe đi lên Đà Lạt !!

Thực là minh chưa bao giờ muốn lên Đà Lạt.

Phần không muốn lên Đà Lạt rồi tự làm đau mình, phần cũng muốn quên đi mối tình những năm cao đẳng.

Nào ngờ gặp lại người thương, nhưng do lúc đó đeo kính đội mũ nên có lẽ cô ấy không nhận ra mình, mãi một lúc sau thì cô ấy mới nhận ra mình.

Cuộc hội ngộ bất ngờ sau ba năm cũng không ngại ngùng, khó mở lời như Mình nghĩ !!!

Nói chuyện một lúc thì mới biết cô ấy làm bán vé ở bến xe Đà Lạt , với cô ấy cũng vừa li dị chồng ( không hiểu sao lúc nghe cô ấy bỏ chông là mình vui tới lạ kì ).

Nói chuyện một lúc lâu thì mình mới nhớ pải tới nhận phòng, Dù muốn ở lại nói chuyện thêm chút nữa nhưng cũng không biết phải nói gì nên đành tạm biệt !!!

Ngày hôm đó mình đi dạo một vòng Đà Lạt , không hiểu sao vô duyên vô cớ mình lại chạy tới nhà người yêu cũ của mình ( cô gái mà mình nói chuyện ở đầu chuyện ) , sẵn đấy mình dùng hết dũng khí để kêu cửa , trong đầu chỉ nghĩ tới việc gặp cô ấy , sẵn thưa gửi 2 bác .

Tiếng chó sủa vang lên khiến mình giật mình, đứng ngoài chiếc cổng tạm bợ làm bằng mấy thanh tre buộc qua loa vào nhau, nhìn vào trong ngôi heo hắt ánh đèn mờ ảo phát ra từ cái bóng đèn có lẽ đã được sử dụng quá lâu. Mình gọi:

– – Bác Bảy ơi….Bác Bảy ơi bác có nhà không..?

Liên tiếp gọi như vậy nhưng không thấy ai trả lời mặc dù trong nhà sáng đèn, tiếp tục gọi to hơn nhưng vẫn không có ai hồi đáp. Bỗng nhiên con chó ngừng sủa, nó chỉ ẳng ẳng lên mấy cái , Thấy chó không sủa đánh bạo mở cổng bước từ từ vào trong.

Tiếng cổng tre kêu kèn kẹt cùng với những làn gió lạnh từ phía rừng cây hắt vào cũng đủ khiến mình rùng mình. bước lên hiên nhà ngó vào bên trong thì thấy trong nhà chỉ kê một cái giường cũ, một cái tủ. một bộ bàn ghế sập sệ… nhìn thấy trên giường có một người đang nằm quay mặt vào trong tường.

Người nằm trên giường đó vẫn không hề động đậy cho dù từ cửa vào đến giường chỉ có mấy mét. Đang phân vân không biết có nên đi vào lay người đó dậy hay không thì mình giật bắn cả người bởi một giọng nói từ phía đằng sau lưng:

– – Anh….là….ai…đấy…

Mình mới giải thích một lát thì bác này mới nhận ra mình ( dù sao thì cũng mấy năm mình ko quay lại đây ) cũng vui vì bác vẫn nhớ tên mình với chuyện mình với người yêu cũ:

– Thế Mai đâu rồi bác, sáng nay cháu gặp Mai ở trên bến xe ….Cô ấy nói giờ làm ở đấy, với sống với bố mẹ nên cháu đến tiện thăm hai bác luôn. ( mai tên người yêu cũ mình ).

Đang rót nước vào chén bác ấy làm rơi luôn cả cái ấm nhưng may không vỡ. ông Bảy thất thần đáp:

– – Thằng quỷ, mày còn định trêu bác….Mày thấy bác chưa đủ khổ hay sao mà còn trêu…

Mình lắc đầu:

– – Không cháu hỏi thật mà….Mai không có nhà hay sao ạ…?

Đến đây thì ông Bảy gắt lên:

– – Thằng quỷ sứ, mày cút ngay…Tao tưởng mày đến đây thăm tao, thắp cho nó nén hương…Ai ngờ mày lại đem nó ra làm trò đùa….Cút….cút ngay…

Bị bác Bảy kéo dậy, nhưng lúc này mình mới nhìn lên chiếc tủ cũ kỹ, bên trên mặt tủ có lư hương, chính giữa có một bức ảnh nhưng bức ảnh đã bị một tấm vải đỏ che lại. nắm chặt tay ông Bảy khẽ bước về phía tủ, đôi bàn tay run run đưa lên vén tấm vải đỏ ra rồi chết điếng trong sự ngỡ ngàng. Di ảnh được đặt trên chiếc tủ chính là ảnh của Mai.

Đến đây mình bỗng toát mồ hôi hột, quả thật lúc sáng gặp may mặc áo dài trắng( y như trong ảnh). Ban đầu mình cũng thắc mắc sao Mai lại mặc áo dài làm ở bến xe, nhưng sau khi Mai nói đó là đồng phục thì Mình không hỏi nữa.

Vừa nói ông Bảy vừa khóc òa lên như một đứa trẻ, Mình nhận ra trên tủ thờ còn có một bát cơm trắng đã nguội lạnh, có lẽ ông Bảy đã đặt lên đó từ sáng trong ngày giỗ đầu của con. Không hiểu sao 2 hàng nước mắt mình cứ tuông rơi.

Trò chơi Đi tìm kho báo ở những căn biệt thự dưới đèo Prenn

Trò chơi Đi tìm kho báo ở những căn biệt thự dưới đèo Prenn là lần đầu tiên của tao và đám bạn chung chổ làm muốn đái ra quần mà thật sự rất sợ nhưng vì cuộc chơi phải vào từng căn biệt thự … Tóm tắt là Cty tổ chức Team building từ Sài Gòn chơi dài dài lên Tới Đà Lạt và bắt đầu đi từ 2h sáng.

18h là nhóm mình 8 ng lên tới chân đèo Prenn bác Tài bỏ xuống xe và tụi mình phải đi xong thử thách cuối cùng trước 20h để còn chạy trạm cuối Chợ đêm Đà Lạt, kho báo cuối cùng là phải tìm được logo số 9 được dán hoặc đặt ở đâu đó trong số những căn biệt Thự hoang kia.

Buổi tối ở đây mưa phùn và trời chạn chạn rồi, nói chung ai cũng sợ và tâm lý không vững vàng tí nào nữa ai cũng đuối hết, chia ra đi cho nhanh vì phải tìm cho xong thì bắt cặp 2 đứa đi chung chia 4 nhóm tao đi chung con bé kia mà tao cũng sợ vãi luôn.

Căn đầu Tiên đi vào thì t thấy có dấu người ở đây ( không biết là team đi chơi hay là gì nhưng thấy có đốt lửa và 1 ít rác ….lạnh ở trong những căn biệt thự nó khác lắm nha tụi bây kiểu khí âm rất nhiều ).

Tao hay bị sởn da gáy từ đầu xuống tới sống lưng nhưng tao cố bình tỉnh để con bé nó còn điểm tựa đi lên lầu là hàng loạt hình vẽ ….. theo kiểu graffiti ấy tìm đéo thấy gì luôn tiếp tục đi xuống mà tụi tao cực sợ nên cố tạo tiếng động ra để những ” phần ” né ra đừng doạ ấy, miệng tao luôn Nam mô a di đà phật nhưng mắt thì cố banh ra để tìm Logo.

Chấm chấm của tao tự điền dô nha, kị nên ko nói . Con bé ko dám đi nữa nên kêu tao là gọi mọi ng tập hợp lại đi chia 2 nhóm thôi vì 19h rồi nhưng chưa tìm đc trời mưa to hơn mà càng lạnh nữa . Nhóm 4 ng tao dô căn thứ 2 đm muốn đi về liền luôn vừa bước dô thấy 1 trò chơi Tâm Linh cầu cơ ở đây . 1 trái bí đao được cấm nhang , 1 bàn giấy đéo biết là chữ gì sợ không dám nhìn xung quanh nhang thù tung toé, tao từng có đc nghe kể trò này và con bé đi chung cũng biết tụi tao quay ra luôn . Thật sự cái logo nó to đùng trên tường ở mỗi căn luôn nhưng méo đứa nào nhìn thấy đc . Khó có cái là đc xịt sơn 3D trên tường. Bắt đầu con bé đi đầu thấy bóng đen đứng ngay cầu thang

Nó chạy ra nên tụi tao cũng biết có gì đó rồi nên cũng chạy theo, tao sống có tin có lành và cũng am hiểu đà Lạt nhiều nên có dặn mọi người có việc gì cũng không được la lên chổ vắng vẻ mà la thì sẽ làm động đến ….. không ổn .

3 đứa chạy theo ra ngoài về chỗ xe luôn hỏi nó thấy gì nó không nói mà cứ im leo lên xe ngồi run không à.

4 đứa kia cũng đi ra nói không dám đi nữa sợ quá a ơi tự nhiên giờ chả lẽ bỏ cuộc mà trạm này điểm cao nhất nếu tìm đc là dẫn đầu luôn .

Vừa đói vừa mệt tao nói bây giờ cố gắng lần nữa đi chung luôn không tách ra, 1 hồi suy nghĩ thì tụi nó cũng đồng ý đi chung thì đm hỏng lẻ bị ngu hay sao mà không biết đường đã quay đi đường khác rồi mà đi cỡ 5p đi về lại cái căn Trái BÍ ĐAO.

Đi dô là tao cũng thấy cảnh lúc nãy tao dơ tay cho mấy đứa dừng lại để quan sát 1 tí có phải chắc chắn là căn đó không thì chính xác là chỗ đó, mấy đứa cũng thấy vậy liền nhìn qua chỗ cầu thang mà con bé kia lúc đi xuống xe nó kể nhìn thấy… ở cầu thang.

Đm thì ôi 1 dáng phụ nữ ÁO ĐỎ đứng ngay đó không nhìn rõ mặt, lúc này th trong nhóm cầm đèn Pin rội thẳng luôn lại chỗ đó thì mất hút không thấy gì, chạy lẹ luôn đm chạy vừa sợ vừa mưa mà đéo dám nói 1 tiếng nào, kiểu câm lặng chạy cho lẹ ra ngoài.

Về tới xe bác tài hỏi gì vậy thì tụi nó im re hết kiểu ai cũng hiểu hết rồi đâu còn gì để nói, trong cái lúc mà tụi nó im lặng thì tao có cầu nguyện nói tụi con lên đây kiếm cái hình như vậy đó muốn đi tìm để thắng trò chơi không có phá chỗ ở hay làm gì xấu mong các ngài giúp đỡ và đừng nhát tụi con, bây giờ cũng tối rồi tụi con còn về nhà nữa .

Lúc này bác tài tự nhiên kêu kìa kìa căn kế bên sao mấy đứa không đi luôn rồi xuống chưa tìm được mà phải không

Cái kiểu không hiểu sao tự nhiên bản thân t thấy không sợ gì nữa mà an tâm lắm kêu là vừa đi vừa bật hết led điện thoại luôn cho sáng đi mấy đứa ( lúc này nhiều team lên rồi nên rất đông ) và cũng đỡ sợ hơn hẳn lúc chỉ có team tụi tao thôi .

Thì vừa vào quơ đèn 1 cái là cái LOGO SỐ 9 in 3D trên tường hiện lên y như kiểu cho thấy vậy đó, xong là chụp cả team cùng logo liền để đi về cho lẹ chứ lạnh lắm rồi. Lên xe là ai cũng thẩn thờ không nói gì

Mình đi Đà Lạt được 6 lần nên cũng nghe rất nhiều về chuyện này chuyện kia, bản thân nhẹ vía lắm nên rất sợ nhưng mà mọi người hãy nghĩ người khác chỉ muốn biết mình làm gì nơi ở của họ thôi chứ họ không làm gì mình đâu ạ nên tâm và niềm tin hãy cố gắng mạnh mẽ như lỡ có gặp thì hãy cầu nguyện vì điều đó giúp mọi người vượt qua nỗi sợ và “phần ” cũng sẽ nghe được nguyện của bạn .

Chuyện ma ở đèo bảo lộc

Lần 1:

Lúc này mình với bạn mình, đi Đà Lạt về. Đổ đèo xuống thì kẹt cứng, xuống được giữa đèo thì có 1 nam thanh niên va chạm vs xe khách mà đứt hẳn 1 cái đùi nằm giữa đường. 2019 chắc khoảng giữa năm. Vụ này rất kinh hoàng nhé, làm kẹt cái đèo mà công an không lên giải quyết được luôn. Nhưng không hiểu sao không thấy lên báo.

Xong sau đó về đến nhà, lần tiếp theo mình đi 1 mình. Lúc này 2h sáng, 1 mình nha các bạn. Đèo lúc này chưa có lắp đèn như bây giờ nhé, có thì cũng chỉ có lác đác vài cây.

Thì cũng là giữa đèo, lúc này mình đang lên đèo, cũng là giữa đèo. Thì đèo Bảo Lộc bên đường người ta hay gắn gương phản chiếu để nhìn đối diện nên các bạn biết đấy, mình cũng hay nhìn vào.

Lúc này nhìn vô, mình thấy 1 chiếc xe ( không rõ xe tải hay xe khách rất lớn, nhưng không thấy ánh sáng bên phía đối diện. Mình mới thòng ga lại, chạy từ từ và còn tính lẩm bẩm chửi chạy xe đ gì mà không bật cái đèn.

Vừa qua khúc ôm cua thì KHÔNG THẤY chiếc xe đâu, lúc này sởn hết gai ốc rồi nhưng vẫn cố trấn an bật đèn pha rồi xi nhan mà chạy cho hết đèo. Thật sự rất sợ và hứa là không bao giờ đi đèo 1 mình lúc nửa đêm.

Lần 2 :

Mình đi Đà Lạt về. Lần này là lần hoàn toàn khác nhé các bạn. Cũng 1 mình. Lúc mình về tới đèo thì giữa trưa.

Rất nắng luôn, là là mình về lúc sau Tết 2020. Đổ đèo xuống oke không vấn đề gì cả NHƯNG
Giữa đèo có trạm nghỉ, chỉ giữa đèo và có cái tượng chúa mà mọi người hay vào thắp nhang á, mình đổ đèo mà mình gặp tới 3 TRẠM y hệt như vậy, con đèo mình đổ ngày hôm đó cảm giác nó dài nó dài không thể tả, lúc này cũng biết không ổn rồi.

Nhưng tự bản thân vẫn thêm lần trấn tỉnh là giữa ban ngày không sao đâu và cuối cùng cũng xuống được đèo.

Bonus : Mình đi dak lak lên trên bản, mình có kể cho người dân ở đó nghe. Họ kêu mình vía tốt nên không bị hại. Chỉ bị chọc phá thôi, lúc mình về theo hướng Bình Dương thì bị 1 số chuyện cũng tương tự ( đoạn này gần Trị An đồng nai).
Nên thật sự đi đâu cũng không thể xem thường tâm linh được.

Chuyện đi tìm cô gái treo cổ

Đây là một câu chuyện có thật của đám bạn thân 8 người của mình nha. Bữa đó mùa đông tụi mình đi Đà Lạt và buổi tối mọi người bàn tính một hồi không biết đi đâu thì trong đám có 1 đứa cũng thuộc dạng như hướng dẫn viên du lịch cho đám nói là gần đây có một ngôi nhà bỏ hoang, đc người ta kể có một cô gái treo cổ , ban đêm người ta hay thấy bóng cô gái trong toà nhà.

Tính hiếu kì của tụi mình bộc phát lên, cả đám rủ nhau ra đó luôn. Trong đám có một đứa là thợ chụp ảnh, tụi mình gọi nó mang theo máy ảnh luôn.

Ngôi nhà đó nằm sâu trong một con đường vắng hai bên là rừng thông. Lúc đi do mùa đông nên cả đám ai cũng lạnh lạnh chút chút r.

Đến nơi, đập vào mắt tụi mình là ngôi nhà hoang khá cũ kĩ và gợn gợn nằm trên đồi nhỏ. Cả đám lúc đó cũng sợ sợ r nhưng hiếu kì nên vô luôn.

Bước vô nhà thì đồ đạc trong nhà vẫn còn nguyên, rất cũ và hơi ghê rợn, tụi mình phát hiện nhà hiện tại có 4 phòng , 2 dưới tầng trệt và 2 trên lầu nên tụi mình quyết định chia ra mỗi người 2 phòng để khám phá ( trước lúc vô nhà cũng khấn vái người ta đầy đủ r nha).

Sau đó , tụi mình chia ra khám phá, thằng mang máy ảnh đc phân lên lầu vs 1 đứa khác. Tụi mình dặn là , bước vô phòng m cứ chụp hết mọi ngóc ngách của phòng r đi ra coi thử.

Trong lúc đang vô từng phòng coi thử thì tự nhiên nghe một cái đùng, đó là tiếng một cái cây gỗ rớt xuống( cả đám đều nghe tại vì không khí khá im lặng).

Tự nhiên thằng chụp ảnh nó la lên cái j đó r bỏ chạy nên tụi mình cũng sợ quá chạy ra ngoài vs nó luôn. Ra ngoài đỡ đc chút chút mình mới hỏi nó là: “Toàn m thấy j hả”( thằng đó tên Toàn).

Lúc đó thề nhìn mặt nó xanh lè luôn làm cả đám cũng sợ. Cái nó kêu nó mới chụp đc cái j đó, thế là cả đám kêu” đâu đâu” lấy ra coi coi. Cái mọi người check máy ảnh thì Trời ơi, trước mắt tụi mình là tấm ảnh có m* j đâu, khúc cây rớt là do loll đó hù tụi mình, nhà làm éo có ma.

Chuyện ma gần đèo Mimosa

Lần đó mình lên đl với ông bạn , đến tối thì mình có bạn trên đó rủ đi nhậu nên thuê xe máy ở ks đi . Đến tầm 21h thì thấy ổng nt bảo ra cái đoạn gần đèo mimosa đón ổng , mình cũng thắc mắc là ổng làm đ’ gì lại vác xác ra đó .

Nhưng ổng bảo cứ ra đón , ra đến đoạn chùa tàu gì gì đó thì thấy ổng đứng đó đợi mình rồi .

Có phần hơi khó chịu nhưng mình cũng im không nói , trên đường về không thấy ổng nói gì .

Mình đã chủ động bắt chuyện hỏi nhưng vẫn thấy im lặng , nói gì cũng im .

Khi xe lên dốc cảm thấy xe nhẹ vkl mà lúc đó cũng không để ý , càng thấy ổng im lặng mình càng nói nhiều . Mà lúc đó người đi đường ai cũng nhìn .

Về đến khách sạn mới quay lại nhìn thì tá hoả tam tinh, hóa ra không có ai ngồi trên xe mình cả , ông bạn cũng không có .

Sợ quá chạy 1 mạch vào phòng cũng không thấy ông bạn đâu .

Chừng 5’ sau mình lại nghe tiếng điện thoại mình reo lên , đầu dây bên kia là giọng ông bạn . Thì ra nãy do mình tức quá nên lúc quay đầu xe , ổng vẫn chưa ngồi lên xe . Ổng vẫn đứng ở ngay cài chùa đó đợi mình.

Về sau hỏi sao đêm hôm lại đi đến đó , ổng nói nghe bạn ổng bảo gần đó bán sữa chua ngon nên đi mua.

Chuyện ma gần chợ Đà Lạt

Hồi năm ngoái mình đi Đà Lạt với đám bạn, tụi mình ở khách sạn gần ngay chợ Đà Lạt.

Lúc mới bước vào là phòng mình là cái phòng có nhiều gương nhất nha mọi người, mà cái gương nó kiểu phản chiếu lại với nhau á, nên là nhìn một gương thì có thể thấy được 2 gương còn lại ấy.

Mình cũng thấy hơi kì lạ nhưng mà cũng không để tâm lắm nên mới kéo vali vào rồi tranh thủ tắm rửa đi chơi.

Xu sao bữa đó nhỏ bạn mình sốt nên nó không đi, nó nằm một mình trong phòng còn dặn mình đi chơi về mua cháo với mua thuốc cho nó, mình cũng ok rồi lượn xuống với tụi còn lại.

Đang chơi vui thì bị nó gọi điện thoại bảo về lẹ, mình thì nghĩ là nó bệnh nên sợ nó sốt cao cũng tranh thủ mua đồ ăn, mua thuốc về.

Về tới nơi nó mới bảo là lúc nó nằm trong phòng nó nghe có tiếng cười, ban đầu nó nghĩ là do tụi bạn bên kia ồn ào nên cũng kệ nhưng một lúc sau cứ có ai đó kéo mền của nó nên nó sợ quá mới gọi mình về. Mình lúc này hơi sợ thui mng ơi .

Xong sang tối ngày hôm sau nhỏ bạn mình rủ đi quảng trường á mọi người, vừa mới ra tới nơi thì nó mắc ẻ, coi điên máu khum??

Xong rồi mình với nó mới phóng xe về khách sạn để con bé được giải tỏa nỗi buồn. Nó ké nhà vệ sinh phòng mình mà mình thì ai mà gảnh đợi nó ẻ đâu nên mình mới lượn sang phòng đứa khác buôn dưa lê, trước lúc mình đi là mình không có khóa cửa đâu mọi người, tại bạn mình không có chìa í.

Rồi mình buôn dưa lê đâu khoảng 15 phút thì mọi người đoán đi, trong 15 phút đó xảy ra chuyện gì?

15 phút mình không có trong phòng, bạn mình thì nó ẻ ở trong, nó nghe tiếng cười khặc khặc ở ngoài, nó mới hỏi là làm gì cười to z mà không có ai trả lời.

Rồi xong chiến sĩ luôn!!

Mình thì canh 15 phút rồi về lại phòng hỏi nó xong chưa thì thấy thằng bạn mình đứng ngoài cửa phòng mình mà như cố vặn khóa cửa v á, mình mới hỏi nó là đang làm gì v thì thằng bạn mình mới hỏi trong phòng có ai không mà nó nghe có tiếng đập cửa rầm rầm từ bên trong, mình cũng bảo là ừ có nhỏ bạn trong đó nhưng mình không có khóa cửa phòng.

Lúc này thằng bạn mình mới kêu mình xạo tại vì cửa bị khóa rồi mở không có ra, mình mới kêu không có rồi vặn nắm cửa thì ngạc nhiên chưa, cửa bị khóa rồi mọi người, có chìa khóa mở cũng không ra luôn.

Xong 2 đứa mình mới cố mở, tới lúc mà vặn ra được thì nhỏ bạn mình trong nhà vệ sinh vẫn chưa ẻ xong nha.

Tụi mình vô phòng đc 1-2p j đó nó mới đi ra, mình mới hỏi là “m có nghe gì trong phòng không Hiền” thì bạn mình bảo chỉ nghe tiếng cười, nó tưởng của mình, mình thì nói là mình vừa mới trên lầu xuống, thằng bạn mình thì nghe trong phòng mình có tiếng đập cửa. Vậy trong phòng mình lúc đó đã có ai ở trỏng??

Chuyện ma ở gần hồ Xuân Hương

Vợ Chồng mình ở khách sạn view ngay hồ Xuân Hương. Chiều đến cứ nghe thấy gõ cửa mình thì tưởng nhóm mình ghẹo.

Nhưng 1 lúc sau mình ngó xuống sân vườn thì thấy tụi nó ngồi đầy đủ dưới sân mà phòng mình thì cứ vẫn nghe thấy tiếng gõ cửa mình mở cửa ra thì k thấy ai.

Rồi 1 lúc sau lại gõ cửa nữa thì mình thấy 1 cành hoa ngay cửa. Mình lên lễ tân hỏi xem mấy phòng bên cạnh co ai hay không. Thì họ nói là không!

Mình cũng bủn rủn chân tay rồi thì đến chạp tối gia đình mình ra ngoài ăn tối lúc sau về thì thấy tất cả quần áo đều bị cho xuống gầm giường hết cả mấy đứa trong nhóm mình đều bị.

Mình lại đi lên hỏi lễ tân về vụ việc thì họ nói là không biết nhưng mình đã biết chắc là những vị khách tâm linh đã ghẹo mình.

Mình kể tới đây thôi cũng vui nhưng da gà thì vẫn nổi

Chuyện đã lâu rồi!!!

Mình nghĩ trong đây sẽ có rất nhiều người gặp rồi á!!!

Chuyện ma ở phòng bên

Tầm tháng 5 kỉ niệm của mình với người yêu. Bình thường mình hay ở khách sạn gần hồ Xuân Hương nhưng hôm đó lướt fb thấy cái home đó cũng xinh xinh thế là ở.

Tối đó đi ăn về do t mệt quá nên t ngủ trước. Nửa đêm đang ngủ, tự nhiên người yêu t ngồi dậy bật đèn sáng trưng. Không hiểu sao lúc đó t thấy nóng, bật dậy kêu mở cho e cái máy quạt. (Nóng xúc mồ hôi hột nghen)…T lại tiếp tục ngủ ngon tới sáng.

Trên đường đi về, người yêu mới hỏi “hôm qua e có nghe thấy gì k?”

T mới ngớ người kêu “có nghe j đâu a. Sao vậy?”

Thì người yêu mới kể ” hôm qua có ngủ đc đâu, a nghe ai gõ cửa mấy lần, a nhìn vô nhà tắm a thấy cánh cửa cứ mở ra mở vô. Mà như có ai mở nước ý e. A sợ quá a mới bật hết đèn lên. Sợ hãi. A không dám kể để cho e ngủ, kể e nghe e sợ rồi mất ngủ.

Lần sau không ở mấy chỗ đấy nữa.”

Nghe tới đó t muốn đái rồi. T trấn an người yêu là chắc do người yêu đi xa mệt ngủ mới vậy hoặc bên phòng kia người ta đi chơi về. Nhưng người yêu t khẳng định phòng bên k người.

Chuyện ma giữa đèo Prenn

Em gặp ngay giữa đèo Prenn các bác ạ, lúc đó là 4h00 sáng, em đi hướng đi về, lúc đó thì chỉ có sương mù dày đặc nhưng hai bên đường thì vẫn thấy rõ.

Em nghĩ chắc là gặp khách qua đường, nhưng nhìn lại thì khách này không có chân và chỉ là cái bóng trắng hoà lẫn vào sương mù, đứng ngay khúc cua và nhìn về bên kia đường.

Mặt thì e không thấy rõ chỉ 1 màu đen, em cứ ngỡ là ai đó bắt xe hay có người sống ở đây, lại gần thì bóng trắng dần dần dii chuyển qua đường và mất tích, sau đó em mới cứng tay lái và bình tâm lại……

Cho em đi 1 mình e cũng không dám đi nữa. 

Chuyện cảm giác có ma ở phòng khách sạn

Không biết có ai như mình không, bế con xuống đà Lạt chơi hẳn hai ngày, má ơi nhớ lại cảm giác ở trong cái khách sạn đó đúng tra tấn( mình xin dấu tên).

Hôm đầu mới đến là đêm r, hai mẹ con mệt nên ngủ luôn, nhận phòng xong ngủ luôn, trước khi vô mình có lầm bầm cho hai mẹ con ở lại chơi mấy ngày đừng phá hai mẹ con, mà má ơi điện cứ nháy nháy chớp chớp xong tắt một lúc lâu.

Thề lúc đó ôm con muốn đái trong quần, mà tính lì cứ ôm con nằm im đọc kinh còn hơn bắn rap, điện lên thế là ngủ, đêm hôm sau mới là cực hình, điện nó còn chớp tắt mạnh hơn nhiều hơn.

Con mình tự nhiên con khóc to gần cả tiếng dỗ hoài k nín, bà chủ khách sạn còn phải lên hỏi, mãi sau mình xin quá con mình mới thôi, đợi sáng cái book xe chạy mất đôi dép khỏi đà Lạt luôn.

Chuyện ma ở Homestay xa trung tâm

Trước mình cũng có một lần gặp. Mình thường đi 2 ngày 1 đêm do công việc mình không đi nhiều hơn được với bạn mình cũng vậy.

Đợt đó mình đi 6 đứa mình có thuê 1 phòng Homestay lớn đủ cho 6 đứa mình ở trong đó.

Con đường ở đó thì cực kì vắng và cũ kĩ và nhà cửa cũng thưa chứ không quá dày, đa số là nhà lớn và có sân.

Mình đến đó tầm chiều và nhận phòng, nghỉ ngơi 1 hồi rồi đi chơi các thứ tới cỡ 1h sáng tụi mình mới về đến và nghỉ ngơi. Do ở chung nên lúc vệ sinh cá nhân các thức vẫn vui vẻ.

Bọn mình nói chuyện với đùa giỡn các thứ tới khoảng 3h sáng thì đi ngủ và quyết định sẽ ngủ trương thây tới khi nào dậy thì dậy.

Lúc cả đám bắt đầu đi ngủ rồi mình là người còn nằm lướt với nhắn tin công việc. Mình nghe rõ tiếng ngáy của cả đám do đi xe máy lên với đi chơi nên cũng mệt cả.

Tới khoảng tầm 4h mình tắt máy đi ngủ thì nghe có tiếng xả nước trong wc nhưng rõ ràng mình thức cuối và thấy không đứa nào dậy cả. Phòng mình cũng khá riêng biệt nên không có chuyện nghe tiếng của phòng nào kế bên cả. Phòng mình thì có cửa ra sân.

Nằm 1 hồi thì nghe có tiếng chân ở phía ngoài và rèm cửa ngay đầu mình nên mình hé ra xem thì lại không thấy ai cả. Mình rợn và nằm đó không ngủ được thì khoảng 1 tiếng sau có đứa dậy đi wc đến lúc nó ra thì lại có tiếng xả nước lần nữa nên nó cũng biết và qua nệm mình nằm chung chứ nó không dám nằm 1 mình.

2 thằng nằm đó thì liên tục là tiếng bước chân với xả nước. Bọn mình nằm đó mãi tới 5h30 sáng thì nó mệt quá nên ngủ mất còn riêng mình nguyên đêm đó không ngủ.

Hôm sau cả đám đều kể là mơ thấy mình không ngủ và bảo rằng mình đi wc liên tục lúc đó mình lạnh cả người nên mới kể. Cả đám quyết định thu dọn về ngay trưa hôm đó luôn.

Chuyện ma ở Homestay nhỏ

Lần đầu tiên đi Đà Lạt cùng 2 nhỏ bạn thân, mình tìm homestay suốt mấy tháng trước đó (xem rì viu homestay thấy okie lắm nên book) phòng có 2 giường còn tụi mình thì có 3 mạng nên sẽ có 1 đứa ngủ 1 mình.

Lúc lên tới Đà Lạt tầm 3-4h sáng với phòng mình book khách chưa trả nên vào phòng dorm nghỉ ngơi trước, vào phòng thì 3 đứa ngủ mất đất. (lúc này chưa có gì xảy ra ), sáng thì đi chơi đến tầm 11-12h về nhận phòng đã book trước đó.

Sau khi nhận phòng xong thì rủ nhau ngủ tiếp, và lúc này thì mình và đứa ngủ chung không thấy gì hết mà còn ngủ ngon quá trời quá đất.

Sau khi thức dậy thì nhỏ bạn ngủ 1 mình nó bảo nó mơ thấy có ai đi ra đi vô toilet rồi đứng trước giường nhìn nó, lúc đó mình vs nhỏ kia chỉ nghĩ là con này đi xe mệt nên bị vậy.

Xong 3 đứa thay đồ đi chơi các thứ tầm 10-11h tối mới về Homestay tắm táp các thứ, ăn uống các thứ thì mình với nhỏ ngủ chung lại ngủ trước.

Không hiểu sau lên Đà Lạt cái ngủ không kiểm soát được, còn nhỏ bạn kia thì kiểu trưa mơ thấy nên sợ nằm chơi game chưa chịu ngủ, tầm 12h-1h gì đấy nó bay qua giường mình kêu “ Êk Heo Heo Heo dậy đi t thấy nữa rồi nè qua đây ngủ vs t”.

Lúc đó tuy mình chưa tỉnh ngủ nhưng mình ý thức được rằng qua đó chỉ có chào c kia thôi , nên mình nhẹ nhàng “Đm m lên đây ngủ chung!”

Xong nó lên nằm giữa ngủ chung vs tụi mình, mình thì nằm sát cửa sổ. Êm xui tới sáng thì…. nhỏ bạn ngủ chung với mình nó kể là sau khi con nhỏ “thấy” đầu tiên lên ngủ chung thì tới nó “thấy” ( không biết có phải không nhưng kiểu đứa nào nằm gần toilet thì thấy??)

nó kể nó thấy 1 “chị” nào đó không thấy rõ mặt cứ đứng trước mặt nhìn nó xong không gian kiểu xoay điều xoay điều :)))). Nên cả đám quyết định nói chuyện vs c chủ xin đổi phòng (tại tụi nó bảo nếu không đổi phòng tối đó nó cho mình nằm ngoài :)))).

Chị chủ chắc cũng biết gì đấy nên c cho tụi mình đổi phòng ngay vs nhờ người xin nước Thánh về (mình không hiểu lắm tại mình không theo Đạo) rồi tụi mình vào phòng mới và yên ổn.

Chuyện ma khi đến Đà Lạt

Đó là một ngày tháng 5, tui đặt chân tới Đà Lạt vào cái lúc mà mọi người đã về nhà sau một ngày làm việc và các đôi tình nhân đã bắt đầu chở nhau trên những con xe đi dạo phố.

Với một thằng đi Đà Lạt có một mình như tui thì công việc đầu tiên tất nhiên là… ăn cho đã cái bụng sau đó check-in ở một khách sạn bình dân trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa.

Lúc đó đã 23h, tui một mình lang thang xuống khu Hoà Bình và uống một ly sữa đậu nành nóng theo đúng cách mà đa số người đi Đà Lạt đều làm.

Hình như trong ly sữa có cái gì đó làm cho người ta “phỡn” hẳn lên thì phải, đứng dây tính tiền cũng là lúc đồng hồ chỉ 23h30″ và ý nghĩa đầu tiên loé lên trong đầu tui là dạo một vòng Hồ Xuân Hương, tất nhiên là tui cũng ko quên là chu vi một vòng hồ là 7km mà gã hướng dẫn viên đã nói trước đó.

Tui bắt đầu từ Lotte Đà Lạt và đi theo hướng kim đồng hồ. Nếu mọi vận động viên viên đi bộ đều có người cổ vũ lúc xuất phát thì tui cũng vậy, và người cổ vũ tui lúc này chính là chú xe ôm cạnh bờ hồ, chỉ có điều những thứ mà chú nói với tui hơi khác so với những cổ động viên khác thay vì “cố lên” thì chú lại nói là:
– “Leo lên chở đi cafe với mấy em sinh viên Đà Lạt nè em trai, muốn cho nhiêu thì cho, ko đẹp ko lấy tiền “

Nói chung cũng hơi bất ngờ, bộ tui giống thằng ăn chơi lắm sao mà mời mọc vậy cha , sau đó mình cũng từ chối khéo và đi tiếp. Quả thực là đi một mình vào lúc nữa đêm quanh hồ cũng có cảm giác hơi sợ, nào là sợ cướp, lừa đảo, đánh lộn… nhưng nói chung sợ nhất vẫn là… SỢ MA.

Đi tới đoạn gần công viên Hoa Đà Lạt có mấy cây thông cao cao, bóng che tối thui trên vỉa hè cùng những cơn gió nhè nhẹ thổi qua khung đường vắng hoe ko một bóng người lẫn xe làm tui cảm thấy hơi bất an.

Tui vẫn bước đều như lúc mới bắt đầu mặc dù đã đi dc gần nữa đoạn đường, bổng tui nghe thấy một số âm thanh là lạ, nói thiệt là tới bây giờ tui cũng ko thể xác định được âm thanh tui nghe lúc đó là gì, âm thanh nghe giống như trong một phòng họp với nhiều người cùng bàn tán nhưng lại rất thì thào và ko thể nghe rõ dc bất kỳ âm thanh có nghĩa nào.

Có lẽ hành động mà tui ko bao giờ quên đó là việc tui ngoái đầu nhìn ra phía bờ hồ, nơi có một cái nhà thuỷ tạ nho nhỏ, tui chắc chắn là tui đã thấy gì đó hơi khác lạ nhưng ko hiểu sao tui cứ cố gắng để nhìn, càng nhìn thì càng sợ nhưng lại càng thích thú cái cảm giác thoả mãn trí tò mò.

Đó là một cặp chân người đang treo đong đưa trên mái nhà thuỷ tạ mà tui ko thể nhìn thấy phần trên do mái nhà che mất, đó đơn giản là một cặp chân đang treo lủng lẳng và đong đưa theo gió..

Đầu tiên là cảm giác thích thú vì vừa giải toả dc sự tò mò, sau đó là hơi bất an, và cuối cùng là… xanh mặt.

“Thế đ*o nào lại có cặp giò lủng lẳng ở đây vào lúc nữa đêm như vầy?!”

“Án mạng hả trời, bây h mà đi báo công an chắc dc tiền thường”

“Hay là ….. “

Tui lẩm bẩm một hồi mà ko quên bước đều như chưa từng thấy chuyện gì, nói thiệt là lúc đó muốn xón là quần luôn nhưng phải rán bình tĩnh để bước, 2 ngón tay cái nhét vào giữa ngón trỏ và ngón giữa nắm chặt lại và cho vào trong túi áo khoác rồi niệm Phật lia lịa.

Lúc đó tui chỉ mong có một gã nào đó chạy ngang qua và tui sẽ xin quá giang cho dù hắn có đòi tiền xe ôm đi chăng nữa nhưng tuyệt nhiên vắng tanh, không có một gã nào hết mặc dù trước đó thỉnh thoảng vẫn có một chiếc xe chạy ngang qua, tất nhiên cái ý định gọi taxi đến cũng có xuất hiện trong đầu nhưng nếu mà gọi taxi thì không lẽ trong thời gian đợi phải lãng vãng quanh cái nơi quái quỷ này sao?!

Và tui quyết định đi tiếp cho hết quãng đường còn lại vì lúc đó tui đã đi được một nữa đoạn đường. Tui về tới khách sạn tầm 0h30, mở cửa phòng thật gấp sau đó nhảy thẳng lên giường để ngủ vì đã quá mệt, bỗng RẦM “Cái quái gì vậy trời, không lẽ sập giường?!”

Tui đứng lên, kéo cái nệm lên và thấy quả nhiên một thanh gỗ đã gãy mà kỳ lạ là nó hoàn toàn còn tốt chán, không mối mọt và to như bắp tay người lớn, thế quái nào mà nó gãy ngọt xớt như bẻ một cây tăm vậy trời. Tới lúc này thì tui cũng không còn sức để suy nghĩ gì tiếp vì đã quá oãi với những gì diễn ra trước đó rồi, tui thiếp đi nhanh chóng thậm chí sáng dây mới phát hiện ra mình vẫn chưa cởi giày.

Thích thú, hoảng sợ và mệt là những từ mà tui có thể dùng để miêu tả một cách ngắn gọn nhất cho chuyến đi này. Và nếu có thời gian tui chắc chắn sẽ tới Đà Lạt 1 lần nữa, để lại đi một vòng quanh Hồ Xuân Hương.

Chuyện bị bóng đè ở trong khách sạn Đà Lạt

Cách đây mấy năm, nhỏ bạn đi Đà Lạt về kể chuyện bị bóng đè ở khách sạn Đà Lạt. Hôm đó nó đi Đà Lạt với gia đình, do nhà hay đi Đà Lạt và thích ở chỗ quen, nên đã chọn lại chỗ năm ngoái ở, một khách sạn nhỏ nằm trên đường N.

Nhỏ kể, chẳng hiểu sao nó cứ cảm giác ngộp ngạt khi ở chỗ này. Năm ngoái đi chơi với nhà, nó đã bị hành sốt một trận, nằm mê man bẹp dí trong phòng suốt chả đi được đâu. Năm nay, trùng hợp thay, nó lại ở đúng y chang căn phòng năm ngoái.

Bước vô nhận phòng, nó cứ thấy say xẩm chóng mặt mày. Đà Lạt rõ là khí hậu mát mẻ, vậy mà khi bước vô thang máy, nó lại khó thở, da gà nổi lên cục cục. Trưa hôm đó, đi lòng vòng check in ăn uống đã đời, về lại phòng nghỉ trưa thì nó lại bị hành sốt.

Nhưng lần này, trong lúc mê man, nó đã thấy có cái bóng đen, mắt đỏ ngầu, tóc tai rũ rượi không rõ mặt mũi, nhưng cứ đứng ngay góc phòng nhìn sững vào nó, nhoẻn miệng cười. Ngực nó nặng như đeo chì không thở nổi, tim đập nhanh và mồ hôi túa ra ướt áo.

Cái bóng đen đứng cứng đờ, tự nhiên khẽ nghiêng đầu chầm chậm, đột nhiên rớt bụp xuống sàn 1 tiếng, cái đầu lăn qua lăn lại dưới chân giường, mặt vẫn nhìn nó cười cười…

Sợ hãi quá, nó cố hét thật to, với sang mẹ đang nằm kế bên. Mặc dù đã cố sức gào lên, nhưng nó không thể phát ra tiếng, tay chân như bị đè xuống không thể nhấc lên nổi. Loay hoay trong cơn hoảng loạn, lúc sau nó mới tỉnh dậy được, thấy người ướt đẫm mồ hôi, đầu thì choáng váng.

Bị sốt lần đầu có thể do không quen thời tiết, nhưng cũng là khách sạn đó, cũng là căn phòng đó, bị hành sốt rồi bị bóng đè, chắc chắn là có vấn đề.

Nó kể cho nhà nó nghe, thì không ai bị gì chỉ có mỗi nó. Bà nó nói, có khi người ta thấy nó hợp vía, nên mới theo chọc ghẹo. Từ đó, nhà nó có đi Đà Lạt cũng phải né chỗ đó ra, dù ai ở cũng thấy ưng, chỉ có mỗi nó bị chọc.

Chuyện ma khi Đà Lạt còn hoang sơ

Hồi xưa, chắc khoảng những năm sau giải phóng, lúc đó Đà Lạt hãy còn hoang sơ, người miền ngoài vào làm kinh tế mới cực khổ vô cùng. Chủ yếu là làm rẫy làm nông, ai ko có vườn hay rẫy thì thường đi rừng hoặc lấy củi.

Ông mình lúc đó cũng vậy, hôm đó ông đi cùng nhóm khoảng chục người lấy củi (ông nói đi đông chút mới an toàn) – Nhóm của ông già trẻ có cả, đi lúc sáng sớm, định ngủ trong rừng một đêm đến sớm hôm sau là về.

Ngày hôm đó mọi thứ đều ổn, nhưng lúc sáng dậy nhóm thu đồ, gom củi để về thì phát hiện thiếu mất một bác gái chừng sáu chục tuổi.

Cả nhóm đi tìm khắp rừng đến trưa nhưng ko thấy mới gọi thêm gia đình bác đó và một nhóm khác nữa. Họ bàn nhau bày bàn cúng nhỏ rồi chia nhau tìm tiếp, đến chiều vẫn không thấy người đâu. Có mấy người đi mệt quá nên nghỉ chân chỗ bụi tre lớn, một chú trong nhóm ngồi ngửa đầu lên thì thấy bà ấy.

Bà ở trên rặng tre…

Nói đúng hơn là kẹt trên đó, như thể ai đó đã nhét bà vào rặng tre cách mặt đất hơn 4 mét như nhét một món đồ. Họ gọi thêm người đến để đem bà xuống. Phải mất thêm nửa ngày mới xong, lúc xuống thì bà đã mất, cứng người rồi.

Ông mình kể lúc đó mắt bà không trợn,chỉ đăm đăm như đang nhìn ai đó. Còn miệng bà há to, ở trong đầy phân bò…

Chuyện ma khi đi Đà Lạt 1 mình

Chuyện kì lạ trong chuyến Đà Lạt một mình…

Tau là fan Đà Lạt chính hiệu á, một năm cũng phải đi 2 – 3, toàn đi với bạn bè, gia đình, nhưng đây là lần đầu tiên tau đi một mình (do đú trend). Tau không phải cái dạng nhát gan, cũng không hay nghĩ tới mấy thứ ma mị nhưng mỗi khi nghĩ lại đêm đó tau vẫn rùng mình.

Mấy lần trước toàn thuê khu trung tâm cho dễ đi lại, lần này ham cảm giác lạ nên thuê một cái homestay ở trên đồi, cách trung tâm thành phố tầm 4km.

Chỗ này ổn áp, được nhiều đánh giá cao, chủ cũng thân thiện lại còn là người quen của bạn tau cơ (mốt né mấy chỗ người quen ra nha tụi bây), tau book được một phòng trên lầu view đồi, nhìn qua cửa sổ có thể thấy rừng, mấy cái vườn ươm nhỏ phía xa thích lắm, chắc chắn ai ở phòng đó cũng thích.

Đêm đó là đêm cuối ở Đà Lạt, chắc tầm 10 rưỡi, tau chuẩn bị đi ngủ rồi nên ra ngắm nhìn cảnh vật lần cuối. Hàng rào bên dưới xung quanh homestay treo đèn cũng đẹp nhưng sáng leo lét vậy đó.

Tự nhiên nhìn qua cổng thì thấy có ai đó mặc đồ trắng, lúc đầu thì mình tưởng khách thôi nhưng nhìn một lúc thì cứ thấy đứng đó mãi, rõ ràng là một người phụ nữ, đồ trắng, đứng im .

Người đó vừa đứng vừa gật đầu, không thấy mở cửa hay bấm chuông hay làm gì hết. Tau có linh cảm gì đó hơi sai sai kì kì rồi, mà cứ cố nhìn coi người ta định làm gì và vẫn chỉ mong cuối cùng đó chỉ là một-ai-đó, xong tự nhiên cái bà màu trắng đó ngước lên nhìn tau vẫn điệu gật đầu như vậy (tau có hỏi gì bả đâu :((( ), tau sợ i* ra quần kéo luôn rèm vào.

Tau nhảy lên giường trùm chăn mãi mà không chợp mắt được luôn, người thì cứ lạnh lạnh rợn rợn, nhắn tin cho mấy đứa bạn và vẫn không tin mình đã gặp ma thiệt đó :((.

Không biết thần hồn có át thần tính không mà tấm rèm cửa sổ còn bay bay :(( Đà Lạt thì lấy đâu ra quạt hả bay? :(( Tau cố nhắm mắt mà cứ sợ mở mắt ra thấy bả trước cửa sổ chắc năm sau giỗ tau thiệt đó.

Tối cứ ngủ chập chờn rồi giật mình mấy lần, mắc tè mà không dám đi luôn á. Sáng ra, thuật lại với anh chị chủ thì anh chị bảo chắc bạn tưởng tượng @@ Tau trả phòng rồi về luôn. Thôi, từ nay thề không đi Đà Lạt một mình nữa.

Vậy là tau khá chắc chắn đời tau đã được gặp ma.

Chuyện ma kể tại từ thổ địa Đà Lạt

Nói thật nhà em ở Đà Lạt, mà Đà lạt thì chuyện về ma thật ra là rất nhiều rồi và chuyện âm dương ở Đà lạt cũng xuất hiện nhiều và em kể câu chuyện em gặp ma 100% sự thật!

Ngày hôm đó, em cùng ông anh đi nhậu, có rủ thêm 1 thằng bạn lớp trưởng ,chiều hôm đó trời rất âm u… 3 anh em ngồi nhậu ở quán ốc 3 thì cũng làm cả lít, anh em ai cũng tê tê mà khổ nỗi nhậu xong ông anh đòi về mà nhà ổng ở Định An, phải đổ đèo hơi ngụy hiểm….

Thế là em nói để em đưa anh về còn thằng X thì nó về phòng trọ ngủ trước.

2 anh em đổ đèo an toàn, ổng về nhà, em phi xe ngược lên đèo 1 mình. Khổ nỗi là em đang đi thì mắc tè quá chịu đếch nỗi, em dừng ngay trước cổng căn biệt thự ma đầu đèo, em vừa đi vệ sinh vừa nhìn vào nhà.

Em còn nhớ chính xác lúc đó gần 9h xe cộ vắng tanh. Em mới nói lẩm bẩm “nhà này có ma mà ta sao giờ tự nhiên có điện”. Lời nói của em là vô thức thôi vì bình thường em không dám nói những lời như thế đâu

Về tới Đà Lạt em gọi điện cho thằng xuân, nó ở trọ qua nhà nó ngủ luôn…chứ về nhà anh bà già nghe mui rượu lại lời ra tiếng vào không hay, thế là về phòng nó em ngủ luôn….và cũng là lúc bắt đầu…..

Đang ngủ thì có người cứ lay lay em dậy, mà các bác biết cái dòng say rựu rồi dễ gì mà gọi được em.

Nhưng nó cứ lay lay em hoài làm em khó chịu, bực mình rồi em hơi tỉnh tỉnh, định quay sang nói “Đ* m* mày rảnh hả” thì bất ngờ miệng em câm như hên luôn các bác, không tài nào hét ra được, không vùng vẫy được luôn…

Em sợ đái cả ra quần, cái mặt người phụ nữ hiên ra trước mắt em không nhìn rõ mặt vì tóc của người đó rất dài và che phủ cả căn mặt, nằm trên dàn ghế nhìn rất cổ sát dàn ghế còn có cái bàn nhỏ trên cái bàn nhỏ còn để 1 cái đèn gió…

Em tỉnh hẳn em ý thức được là mình đang ở nhà trọ, nhưng cái khung cảnh mà em nhìn thấy như đang ở trong 1 căn nhà pháp!

Em cố nhắm mắt ngủ, cố hết sức nhắm mắt thì cứ cảm giác có ai đó đi từ từ về phía mình, lạnh sóng lưng… Rồi nó còn đặt bàn tay lên vai, rồi lay lay em nữa… em sợ không dám mở mắt nhưng cái cảm giác nó lay mình còn sợ hơn nữa.

Mở mắt từ từ ra lại thấy như cũ, người đàn bà tóc dài nằm trên ghế, không khí nghẹt thở……

Lần này em cố nữa, nhắm mắt lại và cố ngủ thật sâu vì em biết đây không phải là mơ. Nhưng cái cảm giác lại lặp lại, có cái lạnh đến từ từ trong từng bước chân rồi lại bán tay ấy rờ lên bờ vai.

Lần này em quyết định mở mắt ngay và nhìn thẳng vào mặt nó kết quả vẫn ko có gì. Em cố la hét thật lớn nhưng cổ họng em như bị nghẹn lại nói không nên lời, em cố lắm, cố như muốn gãy cái cần cổ để quay sang nhìn thằng bạn mà muốn gãy cả cái cổ mới quay sang thấy nó.

Nó nằm xoay lưng lại với em và thấy nó em cũng rất vui vì ít ra có thể nó sẽ giúp được….

Cố gắng đưa bàn tay lên để gọi nó dzậy rồi lại cố…. nhưng kết quả không như em muốn, chạm được đến vai nó thì tay lại rớt xuống, em cảm giác như nó chết rồi…

Thịt nó như vữa ra thành từng mãng vậy, chạm đến đâu thì thịt rớt ra đến đó! Em sợ vô cùng cực và không biết làm cách nào để trốn thoát, mà người đàn bà đó cũng không làm gì em. Chỉ biết rằng đây không phải là nhà trọ và thằng bạn em đã chết…

Rồi cái vận may của em cũng tới khi có tia nắng đầu tiên xuyên qua từ đâu đó, thì cũng là lúc cái cổ họng của em có thể la được. Em hét thất thanh “cứu tao với….”

Tiếng hét của em có thể nói là trấn động Đà Lạt vì có thể là em hét hết sức của em. Sau 2s mọi thứ trở lại như cũ, không còn cái ghế sofa trải dài nữa, không còn cái đèn gió của pháp cổ kính nữa….

Bất ngờ thằng bạn em bò dzậy và nó nói mày bị thần kinh ah! Cả nhà trọ đều thức dậy bởi tiếng hét của em, họ có qua hỏi thăm nhưng thằng bạn em nói không sao và họ lại về phòng.

Nó dìu em dzậy, cái giường nơi nó nằm ướt sũng như 1 vũng nước đầm lầy và chính nó cũng không hiểu vũng nước đó ở đâu!

Em bật dzậy và sờ vào từng vị trí của căn phòng và em biết chính xác em không hề mơ.
Hiện tượng này em cũng không giải thích nổi….!

Chuyện ma ngay ấp ánh sáng

Cách đây chừng 2 năm ngay ấp ánh sáng gần đó có luồng nước chảy từ Hồ Xuân Hương ra (giờ được bao bọc lại như bờ kè HCM ah).

Hôm đó ngày đang đẹp trời thì có 2 anh em, chừng lớp 3 hay lớp 4 gì đó em nhớ không rõ, ra ngồi vọc đất. Xong tự nhiên 2 anh em nó tự đắp lên cái mộ rồi lậy vái tùm lum, sau đó không hiểu nguyên nhân vì sao mà cả 2 anh em rớt xuống nước.

Lúc đó trời nỗi giông to, sấm sét, mưa gió âm ầm. Bố mẹ nó thấy mưa to gọi 2 anh em nó thì không tìm ra thì đoán 2 anh em nó đã bị nước cuốn trôi. Thôi rồi, chuyện không chỉ có dậy, người ta lùng sục đoạn nước chảy đó mãi mà tìm không ra xác của 2 anh em.

Sau đó nhà nó mời ông thầy chùa về đọc kinh thì biết 2 anh em nó bị ma giấu nên tìm không ra, sau khi khấn vái thì tìm lại được ngay!

Ai là người làm ồn?

Câu chuyện bắt đầu từ chuyến đi công tác của công ty tôi đến Đà Lạt.

Đà Lạt vốn là nơi có nhiều tin đồn về những oan hồn còn ẩn khuất trong các ngôi biệt thự bỏ hoang hay dưới các tán thông xanh khẽ rít trong gió.

Và hôm nay tôi sẽ thuật lại những hiện tượng kỳ bí mà chính tôi là người đã trải qua. Khẳng định lại 1 lần nữa, đây là câu chuyện thật 100%, sẽ không có 1 chi tiết nào là hư cấu.

Khi chúng tôi đến Đà Lạt, chúng tôi đến nhận phòng ở 1 khách sạn rất dễ thương trong con hẻm nhỏ gần trung tâm “Stop and go – Boutique hotel”. T

ôi và 1 em gái ở cùng phòng trên lầu 1. 2 người bạn đồng nghiệp thì ở phòng bên cạnh. 2 sếp của tôi thì ở phòng ngay bên dưới phòng tôi. Đêm đầu tiên chúng tôi về rất trễ cũng khá mệt nên ngủ sớm, cũng không thể để ý được chuyện gì kỳ quặc.

Nhưng đêm thứ 2, chúng tôi cố tình về khách sạn sớm để nghỉ ngơi. Tôi thì vốn người khoẻ mạnh, đi chơi rất hăng, tôi không muốn nghỉ sớm nên nghĩ trò đi chơi tiếp.

Tôi và bạn đồng nghiệp phòng bên cũng rất thân với nhau hay nên đùa giỡn quậy phá cùng nhau. Nói chung bình thường, tôi với bạn ấy quậy rất ồn. Nhưng hôm nay biết mọi người đều mệt mỏi, nên 2 đứa quyết định im lặng trốn ra ngoài chơi riêng.

2 đứa lấy xe máy chạy ra khỏi khách sạn dạo chơi vòng quanh hồ Xuân Hương. Sau khi chúng tôi đi được tầm 10-15 phút thì sếp nhắn tin: “Bớt giỡn đi mấy đứa. Ồn ào quá người ta chửi cho bây giờ. Ở đây phòng không có cách âm đâu.”…

Cả tôi và bạn tôi rất ngạc nhiên. Vì những người còn ở lại khách sạn đều đã ngủ trước khi chúng tôi đi. Những người đó cũng không phải tuýp người quậy như giặc như 2 đứa tôi. Nhưng tôi và bạn tôi đã đi ra ngoài rất lâu rồi… Tôi cố gắng giải thích cho sếp biết. Nhưng sếp không tin vì tiếng đó rất ồn ngay trên đầu sếp.

Sáng ra, mọi người cùng nói chuyện với nhau thì khẳng định là chúng tôi đã ra ngoài và những người ở lại cũng đã ngủ trước khi có tiếng ồn ấy… Vậy ai là người làm ồn?

Bức ảnh trong đêm

Cũng cùng đêm ấy, chúng tôi đã đi xe dạo phố Đà Lạt trước khi về khách sạn. Chúng tôi đi ngang qua những ngôi nhà ma nhưng không dám dừng lại hay vào trong. Chúng tôi đến 1 cái đồi cao phía xa chợ Đà Lạt để có thể chụp hình phơi sáng toàn cảnh thành phố Đà Lạt.

Chúng tôi dừng lại ở 1 mỏm đất rộng và tầm nhìn thoáng để dễ chụp hình. Cảnh thì không còn chê vào đâu. Chỉ có điều ở đấy khá tối vì không có đèn đường hay gì hết. Thế là ai có máy móc gì cũng lôi ra chụp lấy chụp để.

Đang chụp thì chị sếp của tôi lại nói nhỏ: “Em ơi, chị thấy gần cái cây kia không được bình thường”. Chị ấy cho tôi xem hình chụp ở gần góc cây ấy. Cùng 1 góc máy, cùng ánh sáng, cùng 1 cái iphone, cùng chế độ chụp; ảnh trước thì tối thui, ảnh sau thì có 1 ánh sáng loé trắng 1 góc khung hình ngay phía thân cây thông to lớn ấy.

Chị ấy thấy ớn lạnh khi đứng gần cây ấy, lại có cảm giác như ai xô mình tới trước. Thế là chị ấy xoá ngay tấm hình ấy. Tôi thì cố trấn an chị: “Cái đó có khi là do flash phản sáng đó chị”.

Nhưng điều kỳ quặc thật sự xuất hiện khi chúng tôi đã về đến thành phố Hồ Chí Minh. Tôi lấy hết ảnh của mọi người trong đoàn để xem.

Tôi cảm thấy rất tò mò về những bức hình được chụp trong đêm đó. Và cuối cùng tôi đã thấy hình ảnh được lưu lại bằng máy Canon 6D của anh sếp khi anh phơi sáng. Ở ngay góc dưới bên phải có 1 bóng trắng mờ hình gương mặt thật kinh dị/ ma quái. Đó cũng chính là vị trí cái cây thông mà chị sếp đã nói trước đó.

Tôi vẫn chưa tin vào mắt mình, nên đã lôi ra so sánh với các hình khác cùng chụp thời điểm ấy, vì biết đâu đó là dạ ánh sáng vào các cành cây vô tình tạo ra hình thù tương tự như vậy. Nhưng quả thật, những tấm hình khác đều không thấy bóng trắng ấy.

Đơn cử rõ ràng nhất là tấm hình IMG_2521 được chụp trước tấm hình có bóng trắng IMG_2522 chưa đến 1 phút; IMG_2521 không hề có bóng ấy, khu vực ấy hoàn toàn đen thui. IMG_2522 chưa đến 1 phút sau lại xuất hiện bóng mờ mà không ai giải thích nổi…

Chuyện ma về ngôi mộ đá

Hẳn ai cũng biết Đà Lạt là nơi đầy thơ mộng, với cái mát lạnh xe xe qua da thịt, đầy ấm những cảnh đẹp nên thơ, hầu như khi nhắc về Đà Lạt ai cũng mườn tượng về những khung cảnh đẹp đẽ và lãng mạng ấy nhưng ở nơi đây ẩn chứa những điều kì bí không ai có thể giải thích được hoặc có thể giải thích được nhưng để lại trong tâm trí họ 1 nỗi sợ dai dẳng khi nhắc về nơi ấy hay chính xác hơn là đoạn đường ấy.

Dốc số 5 nằm ngày đoạn giữa con đường từ Đà Lạt về Trại Mát, ngày nay con đường này tuy được sửa chữa nhưng vẫn là nỗi sợ cho những người đi đêm hoặc cánh lái xe vào những khung giờ người ta hay nói là giờ thiêng.

Trở về cách đây vài năm, tức là vào những năm 2003-2004 đoạn đường này hầu như không có người ở, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, chỉ có vài ngôi nhà ở gần đoạn đường này nhưng hầu như là cách xa khu vực này vì 1 lí do nào đó.

Tôi năm ấy là học sinh cấp 3 Chi Lăng , cũng là 1 thằng trẻ trâu nghịch ngợm chả khác gì mấy đứa cùng tuổi. Tôi và thằng Lợi(bạn cùng xóm) thường chạy xe đi học và về cùng nhau vì hai thằng chung 1 lớp, có vài bữa hai thằng đều về trễ vì mải tập tành nhậu nhẹt với đám bạn nên thường về nhà tầm những lúc 11 12h đêm.

Lúc ấy hai thằng ham chơi thì đâu nghĩ tới việc kiêng kị gì đâu nên xảy ra 1 sự việc đến bây giờ khi nhắc lại cả hai thằng đều muốn xón ra quần.

Đó là 1 buổi tối tháng 7, vì mải miết chén anh chén em nên hai thằng mới bắt đầu mò ra khỏi quán nhậu tầm 11h30 để về nhà, khi đang trên đường về hai thằng vẫn hăng say chém gió mặc kệ xung quanh đang có gì xảy ra.

Nhưng càng về tới gần đoạn dốc số 5 thì bỗng thằng bạn nó khựng lại, xung quanh đèn đường vẫn sáng nhưng ngay chỗ đoạn dốc lại không hề có bóng đèn nào sáng cả, phía trước tối om như mực không hề có 1 bóng xe qua lại. Nhưng nhờ có hơi men cũng bớt sợ nên hai thằng cũng rà rà tay ga để đi về nhà.

Khi bắt đầu vào gần đoạn chỗ có ngôi mộ đá (cái này kể sau) thì bỗng cơn gió lạnh đến nổi da gà, cơn gió này rất lạ vì cái lạnh Đà Lạt tôi đã ngấm trong người từ nhỏ đến lớn nên hiểu rất rõ cơn gió này bất thường, cái lạnh toát lên từ trong da thịt bạn khiến bạn rùng mình 1 cái, da gà bắt đầu nổi lên dựng đứng cả những sợi lông tay.

Quay lại thằng bạn thì nó cũng bất giác quay nhìn mình, cảm giác rằng nó cũng đang như thế. Nhưng vì không muốn nghĩ ngợi nhiều, nên hai thằng mới bảo nhau dừng xe đi tiểu và làm điếu thuốc cho ấm người.

Đang cầm điếu thuốc hít lấy hít để thì bỗng tiếng chó vang lên xung quanh dữ dội , thi thoảng lại cả tràng tru dài khiến cho ai nghe cũng phải hoảng. Biết chó tru như thế này là không lành rồi, hai thằng mới leo lên xe để đi, nhưng đề quài xe không nổ máy, đạp cũng thế.

Bực mình hai đứa định nhảy xuống đẩy xe về cho nhanh, thì bất giác hai thằng giật mình nghe tiếng thở khò khè như tiếng người thở một cách khó khăn như có gì đó chặn họng lại, 1 giọng thở rất yếu nhưng lại văng vẳng bên tai.

Nghe như rất gần nhưng lại không thấy bên cạnh. Thằng bạn đang ngó xung quanh, bỗng nó la toáng lên khi chỉ vào mặt tôi, sau tiếng la của nó tôi mới để ý ra rằng không phải là chỉ vào mặt tôi, mà nó chỉ ra phía sau lưng tôi, về phía cái căn nhà hoang nằm bên trái đường.

Tôi quay lại thì giật mình khi thấy một bóng trắng, à không không phải bóng trắng mà là 1 người phụ nữ mặc bộ áo quần như đồ bà ba màu trắng, tóc dài đến cả chân đang đung đưa dưới sợi dây thừng trên một cây thông kế bên dây thừng.

Khuôn mặt cô ta tái nhợt, hai con mắt trợn ngược phình ra như muốn lòi cả tròng mắt ra ngoài, cái lưỡi thè ra 1 cách kinh tởm. Tôi với nó như thần vía lên mây, á khẩu, không la được cũng không chạy được, chân tôi run đến lẩy bẩy.

Bỗng tiếng khò khè ngày càng to hơn…và con mắt cô ta nhìn về phía hai đứa phát lên 1 tràng cười ghê rợn, cái miệng phải ngoác đến tận mang tai. Cô ta làm đứt sợi dây thừng rồi vừa nhảy từ cành này sang cành khác, vừa nhảy vừa cười tiến về phía hai đứa.

Lúc này cảm giác sợ hãi dâng lên tột độ, như cảm giác sợ chết đang chạm tới mình, cả hai thằng co giò lên chạy ra phía có ánh đèn đường cầu cứu 1 cách bất lực. Tiếng cười ngày càng gần hơn và khi tôi cảm nhận được hơi thở lạnh buốt phía sau gáy tôi làm tôi muốn chết điếng người lại.

Nhưng cái sự tò mò của con người mà, biết là có 1 thứ rất kinh khủng sau lưng, cứ dặn là không được quay đầu lại nhưng cơ thể hầu như không theo ý muốn.

Sau hơi thở lạnh buốt đấy, tôi quay đầu lại thì cái khuôn mặt gớm ghiếc, đôi mắt trắng dã đang trừng trừng nhìn tôi, cái lưỡi dài thòng đỏ lòm đưa qua lại, cô ta ré lên 1 tiếng rồi nhào thẳng vào tôi. Tôi té ngã đập đầu xuống đất bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy đã thấy mình trong bệnh viện, thằng bạn tôi thì ngồi bên cạnh nhưng con mắt vô hồn, sự sợ hãi vẫn còn đọng trên khuôn mặt nó.

Khi tôi đem câu chuyện kể lại, thì bà ngoại tôi mới cho biết. Cô gái đó không biết từ đâu đến, nghe bảo là bỏ nhà đi do mẫu thuẫn với gia đình rồi đêm đến vào đúng ngày rằm cô ta đến căn nhà hoang rồi leo lên phía cây thông thắt cổ chết.

Lâu lâu vẫn có người thấy cô ta treo cổ đấy rồi đi dọa người lung tung. Không may cho 2 thằng tôi là tối đấy lại gặp phải cô ả. Cánh lái xe đi ngang vào buổi đêm thường ghé vào thắp nhang cho cô ta và những ngôi mộ gần đấy cầu cho đừng bị quấy phá.

Nhưng đoạn đường này vẫn còn những câu chuyện còn kì bí hơn khi được ngoại tôi kể lại, đó là về những lăng mộ đá vô danh sát bên đường.

Chuyện ma ở khách sạn mới

Chuyện là như này, mình có book cái căn này từ ngày 28/4 vì thấy mới xây và cũng sạch, 1 phòng khách và 2 phòng ngủ mà giá cũng ok nên yên tâm là tìm được chỗ ở ngon,nhưng mà thật ra thì…

Đêm 28 đầu tiên vì mệt nên cũng ko để ý nhiều, đi chơi đến 3h sáng về mệt là lăn ra ngủ rồi nên chả thấy gì bất ổn… Đêm 29 cũng vậy, cũng đi đến 2h sáng mới về xong nằm thêm chút rồi cũng ngủ đến sáng, chả thấy gì hết trơn, 6h sáng đã dậy mở vinahey quẩy banh nhà rồi.

Đến hôm 30/4 tầm 4h chiều về nhà, sau khi đội mưa tầm tã 2 tiếng ngoài đường, vừa mở cửa thì xanh mặt, xoắn hết cả hành hàng vì nhìn lên cửa kính phòng khách thì thấy y chang tấm hình, trong khi nhà có khoá riêng, không ai vô được, cũng suy nghĩ là do mình đặt tay lên rồi mưa nó lạnh nó thành như thế?

Nhưng mà chợt nghĩ mưa 2 tiếng rồi mà sao cái này như mới vừa có ai đặt lên, xanh mặt tập 2. Cùng thằng bạn lên kiểm tra phòng thì xanh mặt lần 3? Phòng mình thì có 2 bàn tay con nít nhỏ xíu trên 2 cửa sổ,còn phòng thằng bạn thì có 1 bàn tay trên cửa phòng tắm trong khi 2 phòng khoá cửa không ai vô được. Và đêm qua không dám về phòng ngủ.

Qua nhà ông anh gốc Đà Lạt hỏi ý kiến thì vừa nhìn hình, ổng phán câu xanh rờn “TAY NÀY KHÔNG PHẢI TAY NGƯỜI” MUỐN KHÓC LUÔN.

Nhìn kĩ tấm hình thì thấy ngón tay rất dài và thon, đầu móng tay thì nhọn hoắt, chưa kể lúc mới nhìn thấy thì vệt nước chưa bị chảy dài xuống, giống như vừa có ai đó đứng đó và đặt tay lên chưa quá 30 giây.

Bị gặp ma ở khách sạn

Xin đóng góp vài chuyện ma trên đường, tuy mình hẻm bao giờ sợ hay thấy trực tiếp ma, nhưng chinh chiến công tác 14 năm ngủ dầm dề tháng hơn 10-15 ngày ở khách sạn nên cũng có vài chuyện hay hay:
Năm 2004, khi tôi đang công tác tại một công ty viễn thông và đang lên Đà Lạt thăm lẫn đào tạo nghiệp vụ các đại lý viễn thông trên ấy.

Hơn 23 giờ đêm, bác tài xế & tôi có tí hơi men từ buổi tiệc tối, kiêm thấm mệt của một ngày làm việc 2 anh em về khách sạn nhỏ gần hồ Xuân Hương nằm ngủ say sưa, quên cả tháo giày.

(Thông thường các bác tài phải ngủ trong xe hay nằm tầng lửng dành cho tài xế, nhưng tôi rất thân & quý các bác thức sớm đi khuya ngang dọc cùng mình, nên xem như anh em, luôn mời ngủ phòng 2 giường, các bác khỏe khoắn thì lái xe an toàn thôi!)

Bỗng nhiên, tôi bị đánh thức bởi bác tài, hé mắt ra thấy người bác tài run lên bần bật, bác quay lại nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, rồi ấp úng:

“Em đang ngủ say à, vậy ai…ai…đang…kéo chân anh?”

Tôi mệt quá bảo tôi không rãnh phá bác, ngủ đi bác!

Ngủ 1 lúc, lại bị gọi dậy, thấy bác tài mặt tái mét nhợt nhạt…”Maaaaaa…!!!”

Rồi bác xin phép tôi xuống tiếp tân ngủ luôn đến sáng.

Sáng ra, trên đường từ TP.Đà Lạt về Bảo Lộc thăm đại lý viễn thông, bác bảo:

“Anh đang ngủ say, bỗng nhiên cổ chân bị lắc lắc lay lay, giường rung bần bật, anh mở mắt thấy em đang ngủ.

Lần 2, lại bị lắc, cổ chân lành lạnh, anh hé mắt nhìn xuống thì thấy 2 bàn tay đang lắc chân anh, sợ quá anh xin xuống tiếp tân ngủ luôn!

Thế em ngủ ngon, không thấy gì à?”

Tôi bảo không và hiểu ra tại sao bác tài lại hành động kì quặc như vậy trong đêm…

Cũng Đà Lạt, một lần đi về khách sạn tầm 0h, vừa lên giường ngủ, là nghe tiếng vòi nước nó chảy.

Nghĩ bụng quái lạ, nãy đánh răng xong đã khóa rồi mà? Vào khóa lại, tí lại nghe nước chảy (!) Xong tiếng miếng ri đô phòng tấm kêu sột xoạt xào xạc như ai đang ở trỏng kéo qua kéo lại.

Thế là không thèm vào, nằm chửi đổng luôn: “Đ.M, tao đi công tác, chẳng rãnh nha! Tụi mày muốn phá thì kiếm người khác, Đ.M!”

Im bặt luôn!

Ngủ ngon đến sáng…kakaka…

Hiện tượng tương tự cũng xảy ra khi công tác ngủ vài lần khách sạn Bưu Điện Vũng Tàu, có cả bước chân lẫn kéo bàn ghế cả đêm, gọi tiếp tân thì em ấy trả lời: “Hôm nay khách sạn ế, nguyên tầng anh chỉ có 1 phòng anh ở, tầng trên tất cả không có khách!”

Năm 2011, sang đảo Bali công tác & họp, ở vài đêm resort Grand Hyatt Bali, cũng gặp vài chuyện lạ kì:

– Ngày đầu họp về, vào phòng thấy cái góc sofa sát góc tường có tấm màn sáo che, ngủ dậy sáng thấy màn sáo bị kéo lên, sofa dời ra tầm 10cm, có dấu chân trên sofa lõm vào.

– Ngày thứ 3, ăn tối buffet món Indo không quen, bị bác Tào Tháo rượt, đau bụng quá, đành vào toilet ngay sảnh chính Tiếp tân để giải quyết cho nhanh, thay vì về phòng.

Cái toilet rộng, cửa mỗi bệ xí cao nhưng để 1 lỗ hỗng thoát hơi tầm 2 gang tay.

Đang ngồi, nghe tiếng Indo, thấy 2 người đi vào toilet, từ trong nhìn ra thấy dưới nền gạch men trắng có 4 cái chân trần, lấm lem sình cát đỏ.

Nghĩ bụng “Sao sình lầy ntn mà đi vào sảnh không ai nhắc vậy ta?” (Vì resort này rất sạch & chuẩn 5 sao, rất ngạc nhiên khi không ai nhắc nhở, bình thường Tây hay khách châu Á vào giày dép bẩn họ còn nhắc ra cửa có 1 cái thềm rửa chân )

Vẫn nghe tiếng nói, thấy 4 cái chân dừng ở chậu rửa mặt, tiếng vòi nước mở nước chảy.

Xong việc, thoải mái bụng, khi mở cửa ra ngoài vẫn nghe tiếng nói & 4 cái chân lấm lem đỏ đấy, thế mà mở ra cả 1 toilet không có ai ngoài mình, vòi nước đang chảy (!)

– Ngày cuối, xe đi tham quan cái đền, anh HDV người Indo dặn nếu chị phụ nữ nào đến…tháng cấm vào, vì rất linh thiêng!

Có chị đồng nghiệp, bả nói nhỏ tiếng Việt “chị đang bị, cứ vào, bỏ qua uổng!”

Chỉ vừa vào, tự nhiên chỉ ú a ú ớ, rồi bỏ chạy ra cổng đền. Bỗng có 1 đàn ong, cứ nhằm chị ấy mà đốt chị ấy tơi tả gần chục vết kim.

Sau này hỏi, chỉ bảo vừa vào, thấy ngay 1 ông đầu voi nhìn chỉ, chỉ tay quát tiếng Indo & đánh vào đầu chị 1 nhát, chị đau như búa bổ. Chạy ra thì bị ong đốt & ong chả đốt ai chỉ đốt chị ấy!

Có kiêng có lành các bác ạ!

Có thể bạn quan tâm: Câu chuyện tâm linh có thật

Báo mộng thoát khỏi “bà hàng xóm” kì dị

Hôm nay tôi vừa biết được một câu chuyện kỳ dị mà chính gia đình nhà tôi đã trải qua. Câu chuyện tôi kể để mọi người biết rằng ở đâu đó có những chuyện tâm linh mà khoa học chưa có lời giải thích là hoàn toàn có thật. Tôi sẽ thuật lại đầu đuôi câu chuyện mà không thêm thắt bất kỳ một chi tiết nào. Tôi vào truyện ngay đây.

Gia đình tôi sống ở Đà Lạt, ba mẹ đều là giảng viên của trường Đại Học Đà Lạt. Năm 2005 ba tôi chuyển công tác về Sài Gòn và sống ở đây cùng chị gái đã xuống trước để học Đại Học. Cấp 3 tôi học ở Đà Lạt, sau đó cũng chuyển về Sài Gòn học từ năm 2009 (mọi người chú ý mốc thời gian nha).

Tuy 3 bố con sống dưới Sài Gòn, để mẹ lại 1 mình ở Đà Lạt nhưng gia đình vẫn rất vui vẻ. 2 tuần ba tôi lại lên Đà Lạt thăm mẹ, hay có khi rảnh rỗi mẹ vẫn xuống Sài Gòn chăm sóc 3 bố con…

Mẹ 1 mình ở Đà Lạt đôi lúc cũng buồn, vậy nên ngoài thời gian làm việc ra mẹ chơi thể thao khá nhiều và có được sức khỏe rất tốt.

Tết năm nhất tôi về Đà Lạt ăn tết cùng mẹ, ba thì về quê thăm bà, khi đó chị gái đã đi làm và phải 29 âm mới được về. Tối đó về nằm cùng mẹ nói chuyện, mẹ tâm sự, trên này một mình buồn và nhớ 3 bố con nhưng may cũng có công việc, chơi thể thao và hàng xóm thăm hỏi nên đỡ nhiều.

Mẹ kể ngày tôi chuyển đồ về Sài Gòn để học, thì ở phía đầu xóm có 1 bà chuyển về ở. Bà này tên Hiếu, tuổi tầm 40 nhưng trông rất già so với mẹ tôi. Vóc dáng bà Hiếu mập mạp và hơi lùn, mẹ bảo bà sống cùng anh chị gái nhưng họ đã sang Úc định cư, bà ở lại VN để trông nhà, không có công việc và người nhà bên kia gửi tiền về hàng tháng để chi tiêu vậy nên bà Hiếu rất rảnh rỗi.

Bà Hiếu không được hàng xóm chào đón vì mẹ bảo bà hơi có vấn đề về tâm lý, cũng dễ hiểu ở tuổi này mà không lập gia đình thì ai chả thế.

Bà Hiếu tính tình tọc mạch, thấy xóm giềng có gì mới bà đều hỏi nguồn gốc, giá cả, v…v…. làm hàng xóm rất khó chịu. Người ta không thích bà Hiếu, bà hỏi chỉ trả lời xã giao chứ chẳng ai thèm bắt chuyện. Riêng có mẹ tôi, mẹ vẫn thường hay muối dưa, muối cà gọi bà Hiếu sang lấy 1 hũ về ăn.

Bà Hiếu thấy vậy cũng hay sang nhà chơi hơn. Những ngày cuối năm bà Hiếu đến và lấy làm lạ khi thấy tôi trong nhà, bà hỏi han nhưng tôi nhận ra, đúng là cách nói chuyện không bình thường, có vẻ như ngày trước bà không được học nhiều.

Hôm đó 2 mẹ con tôi nấu cơm trưa dưới bếp, bà Hiếu đến gọi cửa, mẹ bảo cứ xuống vì cửa chẳng khóa rồi 2 mẹ con lại lúi cúi nấu nướng.

RẦM… mẹ hớt hải chạy ra thấy bà Hiếu đang ngồi bệt dưới chân cầu thang dẫn xuống bếp, mặt bà nhợt nhạt tay chân run lên, tóc tai bù xù, con mắt như người mất hồn.

Mẹ lay bà Hiếu rồi hỏi đi đứng thế nào mà để trượt té. Bà Hiếu ngồi thần ra 1 lúc mới giật mình ấp úng bảo, cái bậc thang nhà này trơn quá, đi không cẩn thận nên ngã. Rồi mẹ dìu bà Hiếu vào bếp ngồi xuống ghế. Vẻ mặt bà Hiếu vẫn thất thần nhưng thôi tôi chẳng để ý nữa lại cặm cụi nhặt rau.

Mẹ tôi mở lời có định sẽ mời bà Hiếu bát cơm, bà Hiếu vui vẻ nhận lời nhưng miệng vẫn không ngừng than phiền về cái bậc thang.

Trong bếp nhà tôi đặt cái gương tròn nhỏ có chân đứng, bất chợt tôi nhìn vào cái gương đang dựng ở gần chạn bát, tôi thấy gương mặt bà Hiếu, trong gương trông bà ta già đi nhiều và khuôn mặt rất tức tối, tuy nhiên khi thấy tôi bắt gặp trong gương bà Hiếu nhéch mép cười, vẻ mặt thất thần lúc nãy biến mất thay vào đó là cái nhìn với vẻ thách thức.

Giật mình làm con dao gọt rau cắt vào tay. Cảnh tượng lúc rồi rất kinh hãi, làm sao mà người trong gương lại khác với vẻ bên ngoài đến vậy…

Tôi chạy vội lên nhà băng ngón tay chảy máu lại rồi xuống dưới với mẹ. Bà Hiếu đã về, mẹ bảo bà té đau nên bỏ về bôi thuốc và đổi ý từ chối bữa cơm. Cái gương lúc nãy đã bị ai đó đặt nằm úp xuống.

Đó là chuyện kỳ lạ đầu tiên mà tôi thấy trong đời, nó ám ảnh tôi đến suốt mấy buổi tối và gần như lần nào đánh răng soi vào gương tôi cũng nghĩ đến gương mặt ma quái của bà Hiếu.

Tết năm đó ngày mùng 3 bà Hiếu có sang chơi nhưng không hiểu vì lý do gì bà không chịu vào nhà, chỉ đừng ngoài ngõ gọi tôi ra, bà bảo chị bà gửi quà tết về, có socola Úc cho tôi.

Tôi vui vẻ nhận nhưng tiền lì xì thì không lấy vì mẹ bảo bà ko có công việc, bên kia người thân gửi tiền về cũng không nhiều nên đừng nhận của ngta làm gì. Tôi lấy kẹo nhưng cũng cho thằng cu hàng xóm chứ chẳng ăn.

Và không biết có phải trùng hợp không vì thằng cu hàng xóm sau hôm ăn socola thì sốt mê man 5 ngày cho tới tận hôm tôi lên xe về SG mới thấy nó khoác áo trùm khăn, mặt mày hốc hác ra chào anh về SG đi học.

Từ sau lần tết về Đà Lạt, sức khỏe của mẹ tôi có phần đi xuống, mẹ hay bị đau lưng đau khớp, ba bảo để về đưa mẹ đi khám, rồi chị cũng nói gửi người mua thuốc ở nước ngoài về mẹ uống nhưng mẹ khăng khăng không chịu.

Mẹ bảo bà Hiếu có người gửi thuốc bên Úc về mẹ bôi thấy đỡ hẳn. Gọi đt về lúc nào mẹ cũng bảo đỡ nhưng dạo gần đây mẹ ít đi thể thao với các cô trong trường hơn vì đau khớp, hôm nào bôi thuốc bà Hiếu thì đỡ, ngưng bôi thì lại đau nằm ở nhà.

Lúc hè tôi lại về Đà Lạt thăm mẹ và lấy làm lạ vì bà Hiếu sang nhà chơi thường xuyên hơn, mẹ hay nổi cáu hơn và ăn rất ít.

Tôi lo cho sức khỏe của mẹ nên vẫn hay dặn dò nay mai con xuống SG mẹ phải ăn uống đàng hoàng chứ cứ như thế này làm sao mà khỏe được.

Mẹ ậm ừ rồi lại nhắc đến bà Hiếu, mẹ bảo hôm nào bận đi dạy cả sáng cả chiều, mẹ gửi chìa khóa bếp bà Hiếu nấu rồi về ăn trưa để chiều đi làm cho tiện. Tối đến mẹ thường đóng cửa phòng ngủ xem ti vi, có hôm tôi vào thấy mẹ lấy cái hũ kem chống nắng ra bôi, mẹ bảo lọ này hết kem rồi, đưa bà Hiếu bỏ thuốc đau khớp vào rồi mẹ lấy bôi, đỡ đau nhiều.

Bà Hiếu chẳng bao giờ đưa thuốc nguyên tuýp cho mẹ mà chỉ toàn lấy hộp rỗng rồi đổ vào nên tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, vì thấy thuốc có kiểu mùi dầu và khá nóng, có lẽ cũng tốt cho khớp thật.

Thỉnh thoảng tôi nghĩ thôi thì có hàng xóm hay sang thăm hỏi, mẹ ở 1 mình thì như vậy cũng vui nên cũng chẳng can ngăn, mặc dù tôi thấy sự can thiệp của bà Hiếu dạo gần đây nhiều một cách bất thường.

Ngoài chuyện khớp gối hay đau thì sức khỏe của mẹ nếu so với người ở tuổi đó tôi lại thấy mẹ không yếu cho đến cách đây hơn 1 năm, mẹ bị đau ở bụng, đau lắm phải gọi cấp cứu đến đưa vào bệnh viện. Tôi đang học nhưng phải bỏ dở về nhà chăm mẹ, bác sĩ bảo mẹ bị viêm túi mật cấp, phải điều trị 1 tuần tại viện và có khả năng cần phẫu thuật.

Nhưng sau 3 ngày thuốc mẹ đỡ hẳn và bác sĩ bảo ko cần mổ nữa vì tình trạng sức khỏe thế này đã rất khả quan rồi. Thời gian mẹ nằm viện có các cô chú đồng nghiệp đến thăm, mẹ cũng vui vẻ lạc quan nên sức khỏe hồi phục rất nhanh chóng, tuy nhiên không 1 lần bà Hiếu đến bệnh viện để hỏi han sức khỏe của mẹ mặc dù hàng ngày bà ta rất hay quan tâm.

Mẹ nằm viện nên tôi phải nấu ăn nhà rồi đem lên để mẹ ăn uống thuốc. Hôm đầu vào bếp nấu bữa trưa mang cho mẹ tôi thấy cầu thang xuống bếp có tấm thảm đen, lạ ở chỗ tấm thảm không đặt trên đầu hay cuối cầu thang, mà lại đặt ngay ở khoảng giữa, chỗ bậc thang, nghĩ chắc nhà cũ dột bẩn nên mẹ để đó thấm nước.

Nhưng khi hỏi thì mẹ bảo bà Hiếu cho tấm thảm đó bảo nên đặt ở bậc thang này vì nó trơn đi lại nguy hiểm lắm.

Những hôm đầu khi mà mẹ còn đau nhiều, tôi ngủ trên bệnh viện chăm mẹ, khi ba xong công việc ở Sài Gòn về thì thay tôi ở bệnh viện trực.

Khi ngủ ở nhà một mình, 3 đêm liên tiếp tôi mơ cùng 1 giấc mơ. Cũng đã lâu rồi nên tôi không nhớ chính xác chi tiết nhưng đại loại, có 1 cô gái, còn trẻ và nói giọng ở vùng Khánh Hòa, cô gái này tôi không thể nhìn rõ mặt nhưng hình như rất quen thuộc.

Cô bảo: “Đừng cho nó vào, đừng cho nó vào”, vừa nói cô vừa đứng trên đầu cầu thang dẫn xuống bếp trừng mắt nhìn vào tấm thảm đen mà chỉ”. Tôi thường giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ đó, mỗi đêm nó lặp lại 2-3 lần như thế và tôi bắt đầu có linh cảm xấu về bà Hiếu.

Ngày mẹ tôi xuất viện về nhà bà Hiếu lại niềm nở chạy sang hỏi han bệnh tình. Bà ta ngồi cạnh mẹ xoa tay thân mật làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bỗn có tiếng xe hơi trước nhà mẹ bảo chạy ra xem ai gọi cửa. Bước ra khỏi nhà tôi nhận ra chiếc xe hơi biển số 78 đậu trước cửa, 2 ông bà già cùng 1 đôi vợ chồng trẻ ngồi ghế trước.

Ông bà già bước xuống xe cười chào tôi, tôi chưa nhận ra thì họ đã xoa đầu bảo, cu C dạo này lớn quá, ngày nào còn bé xíu bác bế trên tay. Chắc là họ hàng về thăm, nhưng nhà tôi chẳng có ai thân thuộc ở miền trung cả… đôi vợ chồng trẻ bước xuống sau, anh chồng trông có vẻ thành đạt, còn cô vợ trông khá xinh xắn, lanh lẹ.

Mời họ vào nhà uống nước, mẹ tôi đon đả chạy xuống, 2 bên tay bắt mặt mừng, mẹ bảo đây là vợ chồng bác Sách, ngày xưa cu còn nhỏ 2 bác vẫn hay chăm đấy.

Đôi vợ chồng trẻ cúi chào mẹ tôi, cô gái là con của bác Sách, còn kia là anh chồng mới cưới, cả gia đình đi du lịch rồi ghé thăm nhà tôi. Tôi không có ấn tượng gì về họ ngoại trừ cái giọng của cô con gái, thậm chí tôi có phần hơi sợ vì nó đúng là giọng của người mà tôi mơ thấy.

Không thể nhầm lẫn được, là giọng nói của 1 người nhưng chị này trông cao ráo mảnh khảnh hơn người tôi trông thấy trong mơ. Sau câu chuyện giữa mẹ và những người kia tôi được biết. Chị này tên Trâm, gia đình chị Trâm ở Phú Yên, chị là em gái chị Đào, người mà ngày xưa thời sinh viên từng ở trọ nhà tôi…

Quay sang câu chuyện về chị Đào. Gia đình chị Đào ngày xưa còn khó khăn, khi chị đỗ đại học bác Sách dẫn chị đi chung quanh khu ĐH Đà Lạt tìm nhà trọ và được mẹ tôi giúp đỡ.

Chị Đào rất ngoan và siêng năng, ngoài thời gian học ra, chị còn phụ giúp mẹ tôi làm việc nhà lúc rảnh rỗi. Cả nhà tôi quý chị Đào lắm nên vẫn thường hay nấu cơm mời chị ăn và còn chẳng lấy tiền ở trọ.

Năm 94 nhà tôi xây nhà lên thêm 2 tầng nữa, khi đó tôi đã đủ lớn để nhận thức được mọi chuyện xung quanh. Trong ấn tượng của tôi chị Đào rất tốt, có lần chị dẫn 2 chị em tôi đi học khi ba mẹ có công việc bận.

Chị thường đùa nghịch và rất chiều chuộng tôi. Khi nhà tôi hoàn thành, cả nhà chuyển lên tầng trên ở, còn phía dưới định sẽ cho thêm sinh viên ở trọ.

Khi ấy chị Đào ở 1 mình lầu dưới. Đêm đó Đà Lạt rét, mưa gió rất lớn, và chuyện không hay đã xảy ra. Chị Đào đi làm thêm về trễ, chị trượt té cầu thang. Đến sáng cả nhà tôi mới phát hiện ra thì chị đã đi, có lẽ vì mất nhiều máu mà không ai kịp phát hiện.

Nhà tôi thương chị lắm, như mất mát trong gia đình vậy, lúc nhà còn bé, quây quần như 3 chị em vậy, khi nhà xây lên lại tách chị Đào ra ở tầng dưới, lúc chuyện vừa xảy ra tôi còn hay dỗi ba mẹ vì xây nhà cao lên gây ra cái chết cho chị Đào.

Nhưng thời gian cũng trôi qua, mọi chuyện cũng ổn. Nay ba mẹ chị Đào đến nhà chơi và dẫn chị Trâm cùng chồng mới cưới ra mắt. Chuyện qua lâu nên chẳng ai nhắc đến chị Đào cả, chỉ còn tôi suy nghĩ… thẫn thờ 1 lúc rồi lại giật mình, bà Hiếu nãy giờ ngồi trò chuyện với mẹ đã về từ khi nào rồi, trong khi nãy giờ cửa ngõ chỉ đón người vào chứ đâu có ai đi ra.

3 ngày nay gia đình bác Sách và vợ chồng chị Trâm ở nhà tôi chứ ko ở khách sạn vì nhà cũng lớn mà lại mùa du lịch rất khó tìm chỗ ở. Nhà có khách bà Hiếu cũng chẳng sang.

Còn tôi bắt đầu mơ hồ về người con gái trong giấc mơ mấy hôm trước, có lẽ đó là chị Đào. Chị đang cố gắng nói với tôi điều gì đó! Hôm đó tôi quyết định xuống bếp đem tấm thảm bà Hiếu cho quẳng vào sọt rác, rùng rợn thay, bậc cầu thang bên dưới tấm thảm đầy những vết đen, nó chi chít như vảy cá trông rất kinh tởm.

Tôi lấy xà phòng chà đi chà lại nhưng những vết đấy chẳng hề biến mất, tôi phải lấy nùi dẻ khác để che lên. Bởi vì trông vào cái vết loang lổ kỳ lạ đó, hẳn ai cũng phải rùng mình!

Ngày cuối cùng mà bác Sách ở nhà tôi, mẹ bảo cả nhà làm bữa ăn đễ tiễn mai các bác về Tuy Hòa. 3 ngày du lịch ĐL chắc cũng mệt, các bác ở nhà cùng chị Trâm và gia đình tôi nấu bữa cơm chia tay. Mẹ và bác gái cặm cụi dưới bếp.

Bác trai, ba tôi và anh chồng chị Trâm ở trên lầu xem tv nói chuyện. Nấu nướng xong mẹ gọi tôi xuống bê cơm lên, khi xuống tôi thấy chị Trâm đang lau cầu thang, chị bảo thấy vết bẩn sẵn tay chùi luôn, và lạ lùng thay chị Trâm đã lau sạch vết đen mà hôm nọ tôi cố gắng đến mấy cũng chẳng thể chà sạch. Xuống bếp thấy vợ bác Sách đang rươm rướm, bác bảo cái gương trong bếp là của chị Đào ngày xưa dùng, nó làm bác nhớ cô con gái quá cố.

Đêm hôm bác Sách về tôi lại nằm mơ, tôi thấy người con gái hôm nọ dắt tay ra vườn và lấy tấm thảm đen của bà Hiếu đem ném vào đống lửa đang cháy. Sau đó cô đi vào bếp và dựng chiếc gương lên. Xong việc cô gái xoa đầu tôi đi vào nhà, bước đến chân cầu thang rồi nằm xuống. Tôi tỉnh giấc và biết chắc người con gái trong mơ là chị Đào, chị đang cố mách bảo tôi.

Thay vì cảm giác sợ hãi như những lần trước, đêm đó tôi háo hức đợi đến sáng và sẽ làm theo những gì tôi nhìn thấy trong mơ. Sớm tinh mơ tôi đã xuống bếp dựng cái gương đang nằm úp lên. Rồi ra vườn dọn lá cây rụng.

Gom vào 1 góc rồi đốt sau đó tôi không quên quay vào sọt rác lấy cái thảm của bà Hiếu cho ném luôn vào lửa. Cái thảm cháy mùi hôi thối kinh khủng, như mùi chuột chết vậy. Từ sau hôm đó, tinh thần của cả gia đình phấn chấn lên hẳn, lọ thuốc khớp bà Hiếu cho cũng đã hết thay vào đó mẹ uống thuốc trị khớp chị tôi mua.

Mẹ tôi không còn đau gối nữa và đi tập thể dục sáng sớm đều đặn. Bà Hiếu cũng chẳng bao giờ sang thăm nữa, mẹ nói hôm bác Sách tới bà Hiếu lên là để chào mẹ, dọn đồ chuẩn bị qua Úc định cư.

Những chuyện kỳ lạ hay bệnh tật không còn xuất hiện trong nhà tôi nữa. Ba tôi về Đà Lạt nghỉ lễ cách đây 4 ngày và vừa gọi đt cho tôi để kể chuyện.

Hôm rồi căn nhà bà Hiếu ở có 2 thanh niên đến, đó là con của chị gái bà Hiếu, nó đem hoa quả đến thắp nhang, thấy thế mẹ tôi cũng sang hỏi chuyện vì lâu ngày chẳng thấy tin tức bà Hiếu. 2 đứa nó kể hồi trước vẫn hay về VN để thăm cô nhưng sau khi cô nó nạn mất, đây là lần đầu tiên tụi nó về VN hương khói.

Bà Hiếu bị tai nạn và mất từ năm 2007, vậy mà trong 3 năm gần đây hàng xóm vẫn thấy đèn nhà sáng, bà Hiếu đi lanh quoanh trong xóm hỏi han.

Vong hồn bà Hiếu chẳng được ai chào đón, trừ mẹ tôi nên bà hay lui tới nhà, có lẽ không phải vong tốt nên bà gây ra nhiều chuyện kỳ dị và bệnh tất trong nhà tôi, cũng may có chị Đào giúp đỡ. Nếu không chưa biết còn tai họa nào nữa sẽ xảy ra.

Vì câu chuyện là hoàn toàn có thật vậy nên xin các bạn đã đọc, nếu không tin cũng đừng nên báng bổ những người đã khuất. Thân!

Xem thêm: Theo kinh nghiệm dân gian tác dụng của yến sào là giúp bồi bổ cơ thể, chống suy nhược, giúp ăn ngon miệng, ngủ sâu giấc, giải tỏa căng thẳng,… vì vậy những ai thích đọc truyện ma nhưng lại “yếu bóng vía” thì hãy thử bổ sung thêm món ăn này nhé!

CÒN TIẾP
5/5 - (2 bình chọn)
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Liên hệ TOP 1 đề xuất!